Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không hiểu sao, khi nhìn nam sinh giúp mình kia, cậu lại có cảm giác thân quen lạ thường. Một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cậu có thể hiểu được suy nghĩ của cậu nam sinh đó vậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng cười một cách chua chát, sự đồng cảm từ ánh mắt khiến cho hai người chẳng cần nói câu nào cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“ Vậy thì anh nói gì em cũng đều nghe hết!!! Anh Lâm Thần yêu dấu!!!” Linh Nhi khi này lại chẳng hề để ý tới Lăng Thần, thậm chí ánh mắt cô còn không thèm liếc nhìn một cái, cả thân thể dựa vào người Lâm Thần, nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc.

Nghe được tên của nam sinh, Lăng Thần ngạc nhiên nhìn cậu ấy. Không thể ngờ, nam sinh nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy lại chính là Lâm Thần. Phải chăng hệ thống này cũng rất biết chọn lựa nha.

Còn cô nàng tên Linh Nhi kia thì thật sự rất đáng sợ, cô ấy rất giống Tuyết Ngọc, chỉ khác là cô nàng Linh Nhi nhìn có vẻ nhỏ con hơn một chút mà thôi. Thế nhưng xét về khí chất cùng với hành động hiện tại thì chẳng khác một chút nào cô nàng Tuyết Ngọc đó cả.

Hai người nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt. Lâm Thần cũng rất nhanh đã hiểu được ý của Lăng Thần, vì vậy, cậu giả vờ lấy cớ dọn dẹp hiện trường để có thể dụ Linh Nhi đi chỗ khác.

Mặc dù rất không cam lòng khi để Lâm Thần rời đi, thế nhưng vì cô đã hữa, cộng thêm việc anh ấy rất ngoan ngoãn nên cô cũng không hề bận tâm, từ từ đi chỉnh đốn lại các lãnh đạo cấp cao của trường. Thế nhưng, trước khi đi, cô không quên trao cho Lâm Thần một nụ hôn nồng thắm nhằm thể hiện rõ sự chung thủy của mình dành cho tất cả mọi người.

Không kịp trở tay, Lâm Thần bị Linh Nhi đè ra giữa sân y hệt cách mà Lăng Thần vừa bị. Lăng Thần thậm chí còn không dám nhìn, xoay người đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:

“ Đáng sợ...đáng sợ... Nữ nhân thế giới này thật đáng sợ!!!”

Sau khi trao Lâm Thần tình yêu của mình, Linh Nhi mới thích thú đứng dậy, từ từ liếm nhẹ môi của mình, dáng vẻ xinh đẹp khiến bao chàng trai mê say, hai chân nhẹ nhàng cùng với thư ký đi về phía trước.

Đến khi này, Lăng Thần mới nhẹ nhàng tới gần, giơ một tay ra hiệu muốn đỡ Lâm Thần.

Con trai thường suy nghĩ rất đơn giản, dù cho hai người chẳng hề quen biết, thế nhưng chỉ cần hành động nhỏ như vậy là đã có thể kết làm bạn bè. Lâm Thần tất nhiên cũng không ngần ngại, vẻ mặt bình tĩnh cầm lầy tay của Lăng Thần, sau đó đứng dậy.

Vỗ vỗ bụi trên người mình cùng với lau qua “chiến tích” của Linh Nhi để lại, Lâm Thần khi này mới lấy chiếc điện thoại, gọi tới một số gì đó:

“ Các người mau chuẩn bị xe cứu thương và dụng cụ, tập hợp tại sân trường số 3.”

Nói xong, không chờ bên máy trả lời, Lâm Thần nhanh chóng tắt máy, sau đó cậu nhanh chóng chạy vào trong lớp, lấy dụng cụ y tế cùng với bao tay, từ từ giúp các nữ sinh đang nằm ở dưới sân trường.

Cũng may là các bạn đó chỉ là hơi choáng váng, vậy nên rất nhanh, tình hình cũng đã được kiểm soát, các bạn bị thương thì Lâm Thần sẽ tự tay băng bó cùng với sát trùng, động tác vô cùng ân cần khiến cho bất kỳ nữ sinh nào được cậu ấy giúp cũng cảm thấy may mắn, tự hỏi sao mình lại không bị thương nặng hơn.

Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngồi im, dù sao lỗi này cũng là do cậu mà ra. Vậy nên, cậu cùng với Lâm Thần cùng nhau giúp đỡ các nữ sinh.

Vì mị lực bị áp chế, cộng thêm sự đáng sợ từ danh tiếng của Lâm Thần mà không có bất cứ nữ sinh nào dám hành động lỗ mãng như ban nãy. Tất cả đều ngoan ngoãn, mong chờ một trong hai người sẽ giúp đỡ mình.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, trong khi bọn họ đang mong chờ một trong hai người đến chăm sóc thì xe cứu thương đã đến. Rất nhiều nhân viên y tế ăn mặc chỉnh tề xách trên tay dụng cụ nhanh chóng chạy xuống ứng cứu. Vô số ánh mắt thất vọng, thậm chí là khó chịu khi mà mình vẫn chưa đến lượt. Thế nhưng bọn họ hiện tại đâu có thể làm gì được, ánh mắt mong ngóng nhìn hai người rời xa.

Hai người sau khi tắm xong, thay một bộ đồ mới thì đã hẹn nhau tại một phòng trà riêng.


Tách trà đến trước mặt, Lăng Thần hành lễ cảm ơn. Tuy nhiên, thay vì ngồi uống nhâm nhi như mọi người, cậu ấy tỏ ra hoài niệm, tay cầm tách trà nóng vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa nói:

“ Cũng rất rất lâu rồi, tôi mới cảm nhận được sự yên bình này!!!”

(P/S: Vì vấn đề xưng hô tại trái đất và tu chân giới khác nhau. Vậy nên tác sẽ lấy xưng hô tại trái đất để đồng bộ câu truyện.)

Lâm Thần nhìn thấy Lăng Thần vẻ mặt đầy tâm sự, cậu cũng không nói gì cả, từ từ ngồi xuống, nhắm mắt thưởng thức ly trà.

Bên cửa sổ, gió thổi nhẹ nhàng, bóng mây từ từ trôi, thế nhưng dòng người vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Có lẽ, bọn họ không biết được bản thân đang bán mình cho tư bản đến nhường nào.

Lăng Thần cảm giác ánh mắt cay cay, cậu cố gắng ổn định tâm tình, vẻ mặt chờ mong vừa nhìn cửa sổ vừa nói:

“ Nếu như tôi có một điều ước, cậu nghĩ tôi sẽ ước gì?”

Nghe tới câu hỏi này, Lâm Thần khá bất ngờ nhìn Lăng Thần. Tuy nhiên, cậu vẫn từ tốn đáp:

“ Tôi nghĩ cậu sẽ muốn được giàu có, thích làm gì thì làm phải không?”

Tuy nhiên, trái ngược với những suy nghĩ của cậu, Lăng Thần chỉ lắc đầu rồi nói:

“ Tôi muốn được tự do...”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK