Sáng hôm sau, trời bắt đầu nhường những ánh nắng chiếu nhẹ nhàng qua từng cửa sổ đem lại một sức sống mới cho ngôi nhà. Khi này, trong căn phòng tầng hai của khu biệt thự, Lăng Thần nhíu nhíu mắt tỉnh dậy.
Ánh nắng chan hòa làm cho cậu cảm thấy phấn chấn. Lâu lắm rồi, cậu mới được trải nghiệm cảm giác ngủ một cách ngon giấc như vậy. Cậu cố gắng làm những hành động trước kia từng làm khi ở trái đất. Thay một bộ đồ mới, tự cải trang rồi chạy bộ ra ngoài.
Khí trời se se lạnh làm cho cậu sảng khoái, cậu càng chạy càng hăng, hơn nữa cũng nhờ thể lực vượt trội của cậu nên chẳng mấy chốc cậu đã cách xa hàng mấy cây số.
Dù cho cậu đã tận lực cải trang một cách cẩn thận, thế nhưng nhờ cơ thể hoàn mỹ, cơ bắp vừa vặn, hơn nữa cậu còn mặc áo ba lỗ nên rất nhanh đã thu hút vô số nữ sinh.
Cậu tận lực né tránh như một thói quen, đi thẳng vào trong ngõ ít người. Không vì lý do gì, cậu chỉ muốn chạy bộ mà thôi.
Thời gian gấp gáp, cậu cũng không thể dây dưa ở đây lâu thêm được, vậy nên, cậu dự định là khi chạy bộ xong, cậu sẽ cùng với Lâm Thần lập kế hoạch để kết thúc chuyến đi ngày vào ngày mai.
Nghĩ lại cảnh cậu ta có hai cô em gái đeo bám, ai ai cũng không muốn buông tay, cậu lại có chút nhớ nhà. Không biết, ở thế giới đó, ba mẹ cậu có sống ổn không? Không biết bọn họ đã có thể quên cậu, sống một cuộc sống an nhàn chưa? Chính cậu cũng không thể biết được.
Vừa chạy vừa nghĩ, cậu cũng không nghĩ là chính cậu lại chạy đến khu công viên vô cùng xa lạ. Cậu nhíu mày, lấy chiếc điện thoại mà Lâm Thần cho để kiểm tra vị trí, khi nhìn cậu đã nhận ra rằng nơi đây cách biệt thự gần rất xa.
Có vẻ như vì thân thể cậu đã được tôi luyện, vì vậy nên tốc độ cùng với sức lực kinh khủng như vậy cũng là chuyện bình thường. Hay có thể là do trong lúc cậu ngủ, một chút linh khí trong trời đất đã được cậu hấp thụ... Nói chung, chính cậu cũng không ngờ mình có thể đi xa tới mức này.
Nhìn đồng hồ thì không còn sớm nữa, cậu dự định chuẩn bị chạy về nhà. Tuy nhiên, khi cậu để ý kỹ, trong công viên dường như có một cô bé ăn mặc kín mít đang ngồi bơ vơ trên chiếc ghế đá ở góc công viên.
Cô bé đó ngồi ở chỗ vô cùng khuất, nếu không phải cậu có đôi mắt tinh tường thì chắc chắn sẽ không nhận ra được. Bảo sao mọi người đi qua đây lại chẳng có ai để ý tới cô bé đó.
Ban đầu, cậu định nhờ cảnh sát, dù sao hiện tại chuyện cậu cần làm có rất nhiều, không thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện này được. Thế nhưng, không hiểu sao, cơ thể cậu lại đi đến một quầy bánh quẩy gần đó, nói với cô chủ quán:
“ Cô chủ quán, cho cháu hai cái bánh quẩy cùng một hộp sữa nóng ạ!”
Cô gái nhỏ nhắn vẫn cứ ngồi đó, cúi đầu chăm chú nhìn thứ gì đó, dường như đối với cô bé ấy, thứ này vô cùng quan trọng.
Nhận ra có người đến, cô bé ngay lập tức cảnh giác, hai tay nhanh chóng thu lại món đồ, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy người đi đến, cả thân thể cô cứng đờ, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác.
Lăng Thần khi thấy ánh mắt này, cậu chỉ mỉm cười, tự cho rằng đó chỉ là ánh mắt cảnh giác người lạ mà thôi. Vậy nên cậu cũng rất tinh tế, đi một cách chậm rãi nhưng lại không đến gần cô gái đó, chỉ dừng lại trước cô gái cách xa ba bước chân, ngồi xuống mỉm cười nói:
“ Em gái, em đi lạc người thân sao?”
Cứ tưởng là cậu cải trang như vậy đã là hiếm, thế nhưng nhìn cô gái trước mặt che phủ toàn bộ thân thể, chỉ lộ ra hai con mắt, cậu lúc này mới cảm thấy hài hước. Phải chăng em ấy sợ quá nên mới làm vậy chăng?
Em ấy cao chừng mét 6, dáng người xinh đẹp, giống một thiếu nữ, mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng nhìn đôi mắt sắc bén đó, cậu lại có chút rùng mình.
Ánh mắt này rất giống với Tuyết Ngọc, thật sự rất giống. Tuy nhiên, cậu đương nhiên không tin người trước mặt là cô ấy cả. Tuyết Ngọc cao quý, chẳng coi ai ra gì. Làm sao lại có thể một mình ngồi bơ vơ hiu quạnh ở đây. Nghe đến đã vô lý rồi phải không?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, cô gái tỏ vẻ lo sợ, hai tay run rẩy cùng với giọng điệu đầy uất ức:
“ Anh...anh là ai? Em...em bị lạc cha mẹ...”
Nói xong, Lăng Thần cuống cuồng tay chân, vẻ mặt hoảng hốt giải thích:
“ Anh...anh tên Lăng Thần. Anh mới đi qua đây thì gặp em. Em đừng sợ, anh sẽ giúp em mà.”
“ Lăng Thần...Lăng Thần... Đó là anh sao?” Cô gái đột nhiên nói với giọng vô cùng quái lạ.
Tuy nhiên, Lăng Thần lại không để ý đến giọng nói đầy vẻ quái lạ, cậu mỉm cười, đặt nhẹ chiếc bánh cùng với ly sữa cạnh bên, vẻ mặt ân cần hỏi:
“ Em có đói không? Nếu đói thì anh có mua chút đồ ăn nè! Ăn xong anh sẽ dẫn em đi tìm cha mẹ, có được không?”
Dường như không chần chừ, cô bé nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đầy vẻ mong muốn nhìn Lăng Thần, run sợ nói:
“ Vâng! Thế nhưng...thế nhưng...”
Lời nói ngắt ngứ, có chút sợ hãi khiến cho Lăng Thần càng thương xót, cậu cũng không tự chủ mà ngồi bên, xoa đầu em ấy như một cách để trấn an vậy.
Tuy nhiên, cậu cũng không để ý rằng em ấy lại không hề phản kháng, thậm chí em ấy còn dựa gần người cậu.
Nhận thấy em ấy đã bớt sợ hãi hơn, cậu lúc này mới cười nói:
“ Em muốn gì nào? Nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em!”
Thấy em gái còn ôm chặt người cậu, thân thể đầy run rẩy. Cậu khi này mới cảm nhận được mùi hương thơm đầy quyến rũ từ cơ thể em ấy. Cả người cậu run rẩy, nhanh chóng áp chế cái cảm xúc đó. Vẻ mặt vẫn từ tốn đợi cô gái trả lời.
Không để cậu chờ lâu, em ấy cầm lấy chiếc bánh quẩy, ánh mắt chờ mong nhìn cậu:
“ Anh...anh có thể đút cho em ăn được không?”
Nói xong, dường như rất xấu hổ, cô ấy lại cúi mặt, thân thể run rẩy nói:
“ Nếu...nếu anh sợ thì cho em xin lỗi...em...em”
Lăng Thần ban đầu còn có chút kinh ngạc khi thấy em ấy nói như vậy, thế nhưng rất nhanh, dáng vẻ đáng thương đó lại làm cho cậu mềm lòng. Một tay cậu cầm lấy túi bánh, tay còn lại vuốt ve em ấy, cưng chiều nói:
“ Được rồi, để anh giúp em!”
Cô gái dường như nghe thấy thứ gì đó tuyệt vời nhất, cô nhào vào trong lòng cậu, thích thú nói:
“ Cảm ơn anh!”
Lăng Thần rất lâu rồi mới tiếp xúc tới tình cảnh này, có lẽ em ấy đang thiếu tình thương của cha mẹ nên mới có hành động như vậy chăng? Cậu nhẹ nhàng bóc lấy gói bánh, từ từ đưa đến miệng của em ấy, nói:
“ Được rồi, há miệng nào!”
Nói xong, cậu chỉ thấy em ấy vạch ra đôi môi xinh xắn của mình, từ từ ăn một miếng trông vô cùng ngon lành.
Khi này, khuôn mặt cậu có chút cứng ngắt. Đơn giản, em ấy rất rất giống Tuyết Ngọc, dù cho chỉ lộ mắt cùng với miệng. Thế nhưng thật sự vẫn không thể khiến cậu hít một hơi khí lạnh. Cả thân thể cậu run rẩy, không tự chủ dịch về phía sau.
Tuy nhiên, cậu rất nhanh cũng vứt suy nghĩ điên cuồng đó sang một bên. Nhìn em ấy ăn ngon lành như vậy thì làm sao có thể là Tuyết Ngọc chứ. Cô ấy là tiểu thư, yêu cầu cực kỳ khắt khe về món ăn, làm sao có thể chịu ăn cái thứ rẻ tiền này được. Chắc tại cậu suy nghĩ quá nhiều thôi.
Cậu vừa ngắm nhìn vừa tự suy nghĩ mà không để ý cô gái đó thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn cậu, miệng nở một nụ cười đắc ý.
Đằng xa, hai cô gái đang trốn ở một góc, vẻ mặt như gặp quỷ, dụi dụi mắt liên tục tự hỏi:
“ Cô chủ...sao cô chủ lại đang ăn bánh quẩy? Trời ơi, thế giới này điên thật rồi!”