Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu ý: Chương có yếu tố nhạy cảm, mấy bạn nhỏ tuổi xin rời đi trước chứ đừng chơi trò tố cáo. Tác tim yếu lắm...

Hiện tại đã quá trưa, mặt trời lên cao nhất, mọi người bên ngoài cũng đã dần vơi bớt để tránh đi cái nắng gắt. Đây chính xác là khoảng thời gian tốt nhất để dành cho những con cú đêm tỉnh giấc, trong đó có cả Lâm Thần.

Khác với mọi người, thức đêm là để chơi game, cày phim,bla..bla... thì cậu lại thức chỉ vì lo lắng cho những cô gái xung quanh mình. Không một ai là cậu không nghĩ đến, thế nhưng thay vì lựa chọn nói ra, cậu lại giữ im lặng, tự nhận hết trách nhiệm về bản thân mình.

Thế nhưng, cậu đâu có biết, các cô gái xung quanh đã dần dần hiểu thấu được tâm tư của cậu.

Hai mắt từ từ mở ra, Lâm Thần mệt mỏi nhìn lên trần nhà, một mùi hương hoa nhài quen thuộc dễ chịu khiến cho tâm trí cậu thư thái lạ thường.

Chưa hết, một bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy ngực của cậu, thậm chí, ở dưới thân cậu cũng có một đôi chân đang khóa chặt chân cậu. Tình thế hiện tại của cậu chẳng khác gì bánh mỳ kẹp xúc xích cả, khó có thể cử động.

Thật ra, cậu cũng thừa biết đó là ai, ngoảnh sang bên cạnh, một khuôn mặt xinh đẹp đến mức gian lận xuất hiện trước mặt cậu. Thế nhưng, khác với mọi lần, em ấy lại ăn mặc vô cùng “quyến rũ” một chiếc váy mỏng có thể nhìn thấu được những gì em ấy mặc bên trong. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy hình con gấu mờ mờ đằng sau chiếc áo đó.

Xúc cảm điên rồ khiến cho cả cơ thể cậu nóng bừng. Hai tay cậu không tự chủ đẩy em ấy ra bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi thở hồng hộc.

“ Mình...mình tại sao lại có ý nghĩ như vậy với chính em ấy chứ?”

Không sai, trong một tích tắc ban nãy, cậu lại có cảm giác thèm khát thân thể của em ấy. Một điều mà cậu cho rằng đó là ghê tởm đến cùng cực.

Chưa dừng lại ở đó, tay cậu ban nãy còn không tự chủ sờ vào bắp đùi trắng nõn của em ấy. Thật sự, chính cậu còn đang tự hỏi mình rốt cuộc đang làm chuyện tày trời gì vậy.

Em ấy coi mình như anh trai, thế mà cậu lại động lòng với chính em ấy. Súc sinh cũng không thể cầm thú tới mức đó. Cậu ghê tởm chính bản thân mình, thân thể cậu run rẩy, hai chân cố gắng đứng vững đi ra ngoài cửa.

Chẳng biết vì sao, càng nhìn em ấy, dục vọng trong con người cậu lại càng bùng cháy, giống như một ngọn lửa trong đống bùi nhùi có thể bùng lên bất cứ khi nào.

Điều này rất nguy hiểm, nếu như đi quá giới hạn, chắc chắn Tiểu Ngọc sẽ vô cùng khổ sở. Cậu không thể và cũng không cho phép chuyện này xảy ra.

Cảm giác bước chân càng ngày càng nặng nề, cơ thể nóng bừng, tâm trí chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ, cậu thở dốc, trán đổ mồ hôi cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống.

Cạch! Cạch!

Cậu ấn một lần, hai lần... vô số lần cậu cố gắng ấn, thế nhưng cánh cửa như một bức tượng, không hề mở ra.

Đến khi này, cậu mới nhận ra là nó đã bị khóa. Điều đó chưa đáng sợ, điều khiến cho cậu sợ hãi hơn là giọng nói vô cùng êm tai truyền từ phía sau:

“ Anh trai, anh rời đi là có ý gì?”

Giọng nói tràn đầy ý vị, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng ngồi dậy, vẻ mặt yêu mị nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần cảm thấy rét lạnh khi nghe thấy lời nói này của chính em gái mình. Đâu còn là cô em gái dễ thương, luôn luôn đòi nũng nịu như ngày trước. Trông em ấy hiện tại, cậu cảm giác dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Trán ướt đẫm mồ hôi, cậu cố gắng dùng tay lau chúng, sau đó cố gắng mỉm cười nói với Tiểu Ngọc:

“ Tiểu Ngọc, anh mới về nên cơ thể còn rất bẩn, vậy nên...”

“ Vậy nên anh muốn ra ngoài để đi cùng ả Linh Nhi kia ư???” Tiểu Ngọc lộ ra bản chất thật sự, hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt đằng đằng sát khi cùng với giọng nói tràn đầy sự ghen tuông.

“ Em...” Lâm Thần chưa kịp nói hết, Tiểu Ngọc đã ngay lập tức lao vào cậu, dáng vẻ điên loạn chẳng ai ngăn cản được.

Do bất ngờ cộng thêm không đề phòng, cậu rất dễ dàng bị Tiểu Ngọc chế trụ, hai chân cậu bị em ấy khóa chặt, còn đôi bàn tay thì cũng bị kiểm soát bởi bàn tay của em ấy. Mặt cậu hiện tại trở nên sát khuôn mặt của em ấy hơn bao giờ hết.

Động tác vô cùng mờ ám, thế nhưng chính lúc này cậu mới thấy Tiểu Ngọc xinh đẹp quyến rũ đến nhường nào.

Từng chi tiết trên da thịt em ấy như một tác phẩm nghệ thuật ngàn năm có một. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm lại càng tô đậm chúng lên một tầm cao mới.

Rồi còn mùi hương cơ thể, dáng người đầy đặn nữa...Ban đầu, cậu cũng không để ý nhiều, thế nhưng không hiểu sao, khi này suy nghĩ cậu đang hướng về những thứ này.

“ Em...em có thể đứng dậy giúp anh được không?” Lâm Thần cảm giác cơ thể sắp không chịu nổi sự dụ hoặc này nữa, ánh mắt có chút van xin nói.

Cậu hiện tại chỉ muốn rời thật xa, thật sự hiện tại chính bản thân cậu còn không thể kiểm chế được. Tại sao? Cậu lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao cậu lại thèm khát em ấy? Cậu rất muốn tự tát một cái bạt tai dành cho mình.


Tinh thần cậu như đang đến bờ vực khủng hoảng. Cậu xấu hổ, không dám đối mặt với chính em ấy. Cậu thật là cặn bã, hèn nhát và biến thái.

Dường nhưu cảm nhận được Lâm Thần đang cố chịu đựng, Tiểu Ngọc tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cố gắng tránh né, nói:

“ Em đã cho anh uống thuốc, thậm chí dùng cả hương kích thích. Tại sao? Tại sao anh lại không có cảm giác gì với em.”

Nói đến đây, Lâm Thần mới dần dần bừng tỉnh, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiểu Ngọc, nói:

“ Em...em...”

“ Đúng vậy, chính em là người hạ thuốc. Em yêu anh... Yêu anh đến mức sắp điên lên rồi đây !”

Nước mắt Tiểu Ngọc rơi lã chã, hai tay cô ấy nắm chặt vạt áo Lâm Thần, run run vô cùng đáng thương.

“ Tại sao...tại sao... Em là người yêu anh đầu tiên, là người ở chung với anh, ngủ cùng nhau, tắm cho nhau... Tại sao...”

Càng nói, Tiểu Ngọc càng khóc lớn, dáng vẻ ủy khuất lúc này mới được phơi bày hết. Lâm Thần cũng chỉ biết lặng người lắng nghe.

“ Anh có biết, từ lúc anh cứu em từ tay bọn háo sắc đó. Trái tim của em đã dành cho anh mất rồi. Anh có biết không? Khi đó, em ước gì chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng, chứ không phải là anh em như bây giờ.”

Nói xong, Tiểu Ngọc xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp:

“ Mỗi đêm, em đều lẻn vào phòng anh rồi làm những trò đồi bại với anh. Thu thập mọi đồ dùng của anh. Em thật sự yêu anh, yêu anh lắm! Cứ mỗi lần thấy anh nói chuyện với cô gái khác, trong lòng em như chết lặng...”

Nghe những lời nói trong lòng của chính Tiểu Ngọc nói, đầu cậu ong ong như bị chùy gõ. Đây...đây là có chuyện gì? Bây giờ, cậu cũng hiểu ra: Tại sao khi cậu ngủ dậy thì miệng luôn luôn có cảm giác đau nhức, thậm chí chiếc áo cậu còn bị đứt cúc...hóa ra...

Cậu không dám tin, cô gái mà cậu chiều chuộng, yêu thương hết mực lại làm trò này với chính cậu. Nếu không phải chính em ấy nói ra, sợ là cả đời cậu cũng sẽ chẳng tin.

Mặc dù biết rõ được sự thật nhưng cậu dường như không thể nuốt trôi được toàn bộ tin tức này. Hơi thở của cậu bắt đầu trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng bắt đầu từ yêu chiều chuyển thành sợ hãi.

Đúng vậy, cậu sợ hãi chính em gái của mình, vì giờ cậu mới nhận ra là tình cảm bấy lâu nay không đơn giản là tình cảm anh em đơn thuần. Cậu chưa dám chấp nhận...

Thấy Lâm Thần càng ngày càng tránh né ánh mắt mình, Tiểu Ngọc đã buồn nay càng buồn hơn. Đâu có một cô gái nào chịu được cảnh người mình thích bấy lâu nay lại dùng cái ánh mắt sợ hãi, né tránh đó.

Cô khóc, lấy một con dao nhỏ trên bàn, định đâm vào cổ mình. Cô đau đớn, cô chỉ muốn tự giải thoát cho mình.

Con dao sắc bén phản chiếu ánh quang, Lâm Thần từ trong cơn mê tỉnh ngộ, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng chặn lấy hành động ngu xuẩn của em gái mình:

“ Tiểu Ngọc, em làm cái trò gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK