Nguyệt Lan sau khi cúp máy, cô mới thở dài một hơi. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng may mắn, bởi Nguyệt Sương hiện tại đã an toàn.
Ban đầu, cô vô cùng lo lắng khi không hề gọi được cho con gái của cô, dù cho cô có gọi bao nhiêu cuộc, kết quả cuối cùng chỉ là “Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được!”. Cô rất sợ, sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu như có chuyện gì, chắc chắn cô sẽ ân hận suốt đời...
Nỗi lo lắng dày vò khiến cho cô không ăn không ngủ suốt mấy ngày, để rồi, cuối cùng cô cũng đã nhận được tín hiệu từ bên kia. Tuy nhiên, người mà cô lại không muốn nói chuyện nhất lại là người bắt máy. Điều này khiến cho tâm trạng đang sung sướng bỗng chìm xuống đáy bể
Sở dĩ, cô không dám nói nặng lời với Lâm Thần, thậm chí là cố gắng áp chế hết mức cơn nóng tính của mình, đó chính là vì thân phận vô cùng “khủng khiếp” đó.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của vị tiểu thư Linh Nhi ở trong bữa tiệc ban nãy, cô đã cảm nhận được cậu ta được cô gái đó yêu say đắm đến mức nào. Chẳng những thế, cô ấy còn nói thẳng đó là chồng. Thử hỏi, với một người như vậy, nếu như lời của cô truyền đến tai của vị tiểu thư đó, chẳng phải là sẽ gây nên họa sát thân cho cả gia đình mình hay sao?
Cô tuy rất tức giận nhưng cũng không có ngu ngốc đến mức đó. Cái gì nên nói thì cô sẽ nói, còn cái gì không nên nói thì phải giữ ở trong lòng. Bây giờ, ước muốn duy nhất hiện tại đó chính là gặp lại con gái yêu dấu của mình. Những thứ khác cô cũng chẳng cần quan tâm nữa.
Sau hai tiếng, trong nhà hàng khá sang trọng, cách bệnh viện mà Lâm Thần ở đó vài cây số, nằm sát với một con sông nhỏ, làm cho khách ở nơi đây vừa được ăn ngon lại còn được ngắm cảnh đẹp nên thơ. Một cô gái ăn mặc sang trọng, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười dễ thương cùng với ánh mắt long lanh đang ngồi ôm tay Lâm Thần, vẻ mặt thích thú nói:
“ Anh...anh dẫn em đến đây là có ý gì vậy? Chẳng lẽ là anh muốn hẹn hò với em???”
Lời nói có chút ngây ngô khiến cho những cặp đôi bên cạnh nghe được đều đỏ mặt. Thật sự quá là mạnh dạng đi, lời như vậy mà cũng dám nói trước mặt một người con trai hay sao???
Tuy vậy, những nam nhân bên cạnh đó, khi nghe được thì đều cùng một động tác, chính là ngước nhìn đối phương ở cạnh. Tuy rằng lời nói của Nguyệt Sương có chút ngây ngô, nhưng đối với những cậu con trai ở đây, lời nói đó chẳng khác nào là một lời nói vô cùng thân mật, chứng tỏ một tình yêu chân thành chẳng hề quan ngại bất kỳ ai.
Cái cần nhất của bọn họ là gì, đó chính là tình yêu chân thành như vậy. Thử hỏi, có mấy nam nhân nào lại từ chối một cô gái yêu mình đến mức như cô nàng kia? Ngọt ngào, chân thành và không hề giấu diếm...
Lâm Thần hiện tại cũng mặc cho mình một bộ đồ mới, tuy rằng cậu dịch dung, vẻ mặt có chút tầm thường, nhưng vì dáng người cùng với khí chất đặc biệt nên không hề có ai nghĩ là cậu không hợp với Nguyệt Sương cả. Trái lại, mọi người đều nghĩ rằng, chính cậu cùng với cô nàng xinh đẹp bên cạnh là cặp đôi mới cưới.
Thấy Nguyệt Sương còn muốn nhõng nhẹo, thậm chí còn muốn thân mật hơn, cậu dùng hai tay véo nhẹ lấy hai bờ má của em ấy, vẻ mặt có chút trêu đùa nói:
“ Em đừng làm loạn, mau ngồi xuống.”
“Dạ...dạ...a...nh đừng nhéo má...em biết sai rồi.” Nguyệt Sương vừa nói vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
Tuy rằng bên ngoài cậu có chút vui vẻ nhưng sâu trong nội tâm lại là nỗi đau không thể tả. Có lẽ, đây chính là điều mà cậu có thể giúp duy nhất hiện tại.
Thấy Lâm Thần không nói gì mà nhả tay, Nguyệt Sương cười một cách vô cùng quái dị, hai tay xoa xoa má rồi cố gắng giở cái vẻ mặt đau khổ:
“ Huhu...em hiện tại bị anh nhéo nên đau miệng rồi. Bắt đền anh...anh phải cho em ngồi trên đùi.”
Một nửa câu ban đầu, bằng cách diễn xuất tột đỉnh cùng với chất giọng trời sinh khiến cho mọi người ở đây đều đồng cảm. Thậm chí, có ánh mắt còn nhìn gay gắt đến Lâm Thần. Một cô gái ngọt ngào như thế lại làm hành động nhéo má như vậy, thảo nào ế suốt đời là đúng.
Thế nhưng, nghe một nửa câu sau, những người vừa chê đó chỉ có thể mắt chữ o mồm chữ a. Đơn giản bởi Nguyệt Sương “quay xe” quá là nhanh. Nhanh tới nỗi mà bọn họ cũng chẳng hề thích ứng kịp.
Lâm Thần đương nhiên cũng thừa biết mấy cái trò vặt này, thế nên cậu cũng chẳng ngần ngại, hai chân ngồi khép vào, ra hiệu cho Nguyệt Sương ngồi.
Nguyệt Sương thấy Lâm Thần đột nhiên trở nên dễ tính như vậy, cô cũng chẳng ngần ngại mà ngồi vào, vẻ mặt thích thú nói:
“ Anh trai của em thật là tốt bụng quá đi. Em yêu lắm!!!”
Lâm Thần lúc này cũng chẳng quan tâm những lời nói của Nguyệt Sương. Cậu xoa đầu em ấy thật nhẹ nhàng, ánh mắt có chút bâng khuâng nhìn ra ngoài, nói:
Lời nói có chút tâm sự khiến cho Nguyệt Sương có chút nhíu mày. Cô không hiểu, tại sao anh ấy lại nói ra câu như vậy. Tuy rằng nó cũng chính là lời cô muốn nghe, nhưng đặt trong hoàn cảnh này thì có chút không thích hợp. Điều này khiến cho cô không kìm lòng được, xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mắt của Lâm Thần, chất vấn:
“ Có chuyện gì vậy anh? Tại sao anh lại hỏi em câu hỏi này?”
Lâm Thần đương nhiên hiểu cái ý trong câu hỏi đó. Tuy vậy, cậu không hề trả lời thẳng, hai tay cậu cầm lấy tay em ấy, nói:
“ Trước khi em hỏi anh, anh muốn nhận được câu trả lời của em. Nếu có một ngày, em quay trở về, nhất định em phải cố gắng học hành chăm chỉ, trở thành một cô nàng thành công trong mắt ba mẹ. Có được không em?”
Thấy ánh mắt có chút chờ mong, cô lại càng hoài nghi. Chắc chắn anh ấy có chuyện gì đó giấu mình, nếu không thì anh ấy không thể tự dưng hỏi như vậy.
“ Anh hỏi gì kỳ vậy? Em hiện tại đang ở cùng với anh mà.”
“ Anh chỉ muốn hỏi em như vậy? Em có thể trả lời giúp anh được không?” Lâm Thần lắc đầu nói.
“ Được...em đồng ý...Nhưng anh đừng hỏi vậy, có chuyện gì mau nói với em” Nguyệt Sương lắc lắc lấy người Lâm Thần, ánh mắt có chút sợ hãi.
Thấy Nguyệt Sương bắt đầu lo lắng, cậu cũng chẳng phải giấu nữa. Ánh mắt có chút tội lỗi nhìn Nguyệt Sương, nói:
“ Xin lỗi vì đã lừa dối em. Mẹ em đã gọi cho anh... hiện tại anh cần phải...”
“ Cái gì???” Nguyệt Sương giống như nghe được tin động trời, vẻ mặt biến sắc không chút giọt máu, giọng nói có chút ngắt ngứ.
Không một chút chậm trễ, Nguyệt Sương định cầm tay Lâm Thần dẫn đi cùng với vẻ mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Tuy nhiên, hành động của cô đã bị một giọng nói nghiêm khắc từ đằng xa truyền tới:
“ Nguyệt Sương, đứng lại cho mẹ!”
Mọi người xung quanh đều chú ý, người nói đó là một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, tay cầm túi xách cùng với dáng người vô cùng quyến rũ. Tuy rằng khuôn mặt cô ấy rất trẻ trung, chẳng ai nhận ra được nếu như cô ấy không nói, thế nhưng nếu để ý kỹ, nhất định mọi người sẽ nhận ra, trên mặt của cô ấy hiện rõ những nếp thâm ở dưới mi mắt. Có lẽ, cô ấy đã thức trắng rất nhiều đêm.
Nhận thấy mẹ mình, thay vì giống như bình thường là quay lại ôm chặt người mẹ, Nguyệt Sương lại tỏ ra vô cùng hoảng hốt, thậm chí cô còn muốn chạy đi cùng với Lâm Thần.