Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay trở lại năm phút trước, khi mà Lã Hùng vẫn còn đang suy nghĩ trong căn phòng đó, Lâm Thần lúc này đang bị chính cô gái mà cậu cho là “học trò ngoan ngoãn” giờ trò ngay trên giường bệnh của mình.

Cậu không thể ngờ, em ấy lại điên cuồng đến mức độ này. Nếu nói Linh Nhi đã điên cuồng rồi thì chưa là gì so với em ấy, một cái cảm giác giống như muốn nuốt trọn cậu.

Hình tượng cô nàng ngoan ngoãn, cao quý ban đầu đã sụp đổ. Nhớ những lời mẹ em ấy nói... ngoan ngoãn, lễ phép và không thích lại gần nam giới... Đây thực sự có phải cái cô nàng mà mẹ em ấy đã nói với cậu không vậy.

Cậu không biết em ấy làm trong bao lâu, bây giờ hiện tại đang là buổi chiều hay buổi tối... Thực sự, từng giờ từng phút trôi qua, cậu cảm giác như cơ thể giống như đang bùng cháy.

Cứ tưởng là em ấy sẽ mệt bởi những trò nghịch ngợm đó, nhưng không, cậu đã quá sai. Càng về sau, em ấy bày trò càng mãnh liệt, nó khiến cho cậu đã mệt nay càng mệt mỏi.

Cơ thể do bị cậu cưỡng chế dục vọng nên sinh ra phản ngược, trạng thái lúc này của cậu vô cùng mệt mỏi, nó mệt tới nỗi mà cậu không thể chịu được nữa, mà phải nài nỉ em ấy bằng tất cả sức lực còn lại của cậu:

“ Xin...xin em tha cho...cho...anh”

Lời nói tuy ngắn nhưng cũng lấy đi rất nhiều dũng khí của cậu, chưa bao giờ cậu nghĩ là mình sẽ phải nài nỉ một “học trò” như vậy cả. Nó chẳng khác nào là đang sỉ nhục chính bản thân cậu.

Tuy nhiên, cậu thừa biết, nếu như không làm vậy, với cái tình trạng cơ thể hiện tại, chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra. Cậu không muốn em ấy chỉ vì hành động nhất thời mà đánh mất cả tương lai, gò bó chặt vì cậu.

Cậu có định lực rất cao, hầu như mọi cô gái đứng trước mặt thì cậu cũng sẽ không đổi sắc. Nhưng Nguyệt Sương ôm chặt người cậu, thậm chí còn cởi cả đồ của em ấy, cái xúc cảm này khiến cho cái định lực đó mau chóng sụp đổ. Thế nên, cậu mới phải dùng tới hạ sách như này.

Về phía Nguyệt Sương, lúc này cô chẳng hề có chút mệt mỏi nào sau cuộc vui đó cả. Phải nói, cái cảm giác được thân mật với người cô ngày đêm nhớ mong nó sung sướng đến nhường nào.

Chưa bao giờ, cô lại hạnh phúc như này. Bao nhiêu nỗi nhớ từ trước, những thứ mà cô chưa dám làm, thậm chí chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng thứ tình cảm đó lại có thể bộc lộ ra ngay bây giờ.

Không ai ngăn cản, chỉ có hai người, một nam một nữ, trong căn phòng nhỏ... Đó chính là ước mong của cô. Bây giờ, nó đã thành hiện thực.

Ban đầu, anh ấy giãy giụa, cái lòng chiếm hữu trong lòng cô lại trào dâng. Cô muốn bắt anh ấy phải thuộc về mình, phải phục tung mình, phải làm tất cả vì mình... Cô không tin, anh ấy hiện tại đang yếu như vậy thì tại sao lại không thể thực hiện kế hoạch được chứ.

Với cái suy nghĩ có chút điên cuồng này, cộng thêm với cơ thể suy nhược cùng với sức lực tràn trề, cô dễ dàng làm mọi thứ mình thích, mặc cho người con trai đó có dãy dụa đến nhường nào.

Mà càng âu yếm, cô càng mê mẩn Lâm Thần, không chỉ bởi tính cách vô cùng tốt bụng mà thân thể của anh ấy vô cùng rắn chắc. Cô chưa từng tiếp xúc với nam giới, tuy nhiên cô chưa bao giờ sờ được một bộ ngực rắn chắc cùng với cơ bụng này... Thật điên rồ, chính cô muốn anh ấy thèm khát cô mà bây giờ cô lại thèm khát cơ thể này.

Đó là lý do tại sao, cô điên cuồng trong thời gian rất lâu mà chẳng hề mệt. Cho đến lúc, chính miệng Lâm Thần nói ra câu van xin, cô mới ngừng một chút lại.

Không phải là cô mệt, cũng không phải là cô muốn tha cho anh ấy, cũng chẳng phải là cô thương anh ấy vì đã cầu xin. Đơn giản, cô cảm nhận được niềm vui của kẻ chiến thắng.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy nhưng vì vẫn ngồi đó, thế nên cô cảm nhận được rất rõ được sự sợ hãi mà anh ấy đang muốn bày tỏ. Sợ hãi đến nỗi mà khi cô nắm lấy tay, hai bàn tay của anh ấy đều run rẩy.

“ Tha??? Em có làm gì anh đâu?” Cô nở nụ cười vô cùng gian xảo, nói một cách vô cùng ngây thơ.

Không nhìn thấy mặt nhau, cô cũng chẳng cần phải giả bộ làm chi. Cô hiện tại chỉ muốn “chơi đùa” với anh ấy một chút, dù sao thì thời gian còn dài lắm cơ mà.

Tuy nhiên, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, dường như có ai đó chuẩn bị bước vào. Cảm giác hoảng hốt tràn ngập, bởi vì hiện giờ, trên thân cô chỉ có hai mảnh vải che lại hai nơi trọng yếu. Cô không muốn có một kẻ khác nhìn thấy được thân thể này, chỉ có anh ấy mới được quyền này mà thôi.

“ Cạch” Tiếng mở cửa vang lên.


Lã Hùng cảm nhận được trời tối om, ông tỏ vẻ hoài nghi:

“ Chẳng lẽ điện mất, nhưng mà mình thấy bên ngoài vẫn sáng cơ mà.”

Nói xong, ông tiện thể mò lấy công tắc đèn rồi tiện tay gạt lên. Cả căn phòng bỗng sáng lại như bình thường.

Ngoảnh lại, ông nhìn thấy vị công tử nằm đó, ánh mắt đang nhìn về phía ông, điều này khiến cho ông không kìm lòng được run rẩy một hồi.

Chẳng suy nghĩ gì, ông hành lễ cúi đầu nói:

“ Thưa công tử, tôi đến để khám bệnh, ngài có thấy không khỏe chỗ nào ạ?”

Vừa nói, ông vừa liếc nhìn Lâm Thần, vẻ mặt có chút là lạ. Tại sao công tử lại trông mệt mỏi giống như vừa trải qua việc gì đó vô cùng gian nan vậy. Ánh mắt thì thỡ thần, đôi môi run rẩy, thậm chí đến bàn tay cũng khó đưa lên.

Bởi vì chính ông là người khám nên mới cảm thấy là lạ. Theo trí nhớ của ông, công tử đâu có triệu chứng này nhỉ... hay đây là hậu di chứng sau khi trúng thuốc mê??? Thật là khó hiểu.

Lâm Thần nhận thấy vị bác sĩ đó đang cúi đầu, cậu lúc này mới dám ngoảnh lại, nhìn trong chăn của mình. Một cô gái với vẻ mặt vô cùng thích thú đang nhìn cậu.

“ Em...em chui vào đó làm gì?” Cậu nói vô cùng nhỏ, đủ cho người bên trong chăn nghe thấy.

Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, Nguyệt Sương lại híp mắt nói nhỏ:

“ Em hiện tại đang không mặc đồ gì, chẳng lẽ anh muốn tên kia nhìn thấy thân thể ngọc ngà này của em...”

Nói xong, Nguyệt Sương tinh nghịch đến mức cầm lấy tay của Lâm Thần rồi cho vào miệng, sau đó còn bồi thêm câu:

“ Anh đã làm em ra nông nỗi này, chẳng lẽ anh lại không chịu trách nhiệm hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK