Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em...em làm gì vậy?” Lâm Thần dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Ngọc.

Nhìn thấy anh trai lo lắng cho mình như vậy, cô cố gắng kìm nén xúc cảm bản thân, dùng ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thần, giải thích:

“ Em đã mắc một lỗi rất nghiêm trọng, đó là hôm qua không nhắn tin cho anh để rồi khiến anh lo lắng. Em rất hối hận, hối hận đến nỗi muốn tự trừng phạt bản thân. Thế nên đây là hình phạt của em...”

Thái độ kiên quyết, ánh mắt ngay thẳng nhìn Lâm Thần khiến cho Tiểu Ngọc giống như một cô gái mạnh mẽ, không sợ gian khổ.

Lâm Thần nhìn thấy em gái của mình nói như vậy, không hiểu tại sao, trong lòng cậu lại sinh ra một cảm giác tự hào. Tự hào vì em ấy đã trưởng thành, đã biết nhận lỗi sai và tự trách bản thân. Đó cũng là một đức tính tốt, là thứ em ấy cần có.

Thế nhưng, cho dù như vậy thì em ấy vẫn là em gái mà cậu yêu quý. Vì vậy, khi chứng kiến em ấy khổ sở, hai chân run rẩy, đầu gối bắt hơi đỏ vì quỳ lâu cùng với đôi tay đang cố gắng giữ chiếc chậu đó, cậu không thể nào kìm nổi lòng mình, vội vàng nói:

“ Em...nghe lời anh...bỏ hết mấy thứ đó đi...”

Lời nói ba phần ra lệnh bảy phần cưng chiều khiến cho Tiểu Ngọc giống như phản xạ, hai tay em ấy không tự chủ mà để chiếc chậu xuống.

Lâm Thần chưa kịp mở lời hỏi thăm, Tiểu Ngọc giống như trở nên sợ hãi hỏi cậu:

“ Anh...anh không quan tâm em nữa phải không?”

Tiểu Ngọc không những không vui, trái lại tâm tình của em ấy trở nên xấu hơn. Điều này khiến cho Lâm Thần vô cùng hoảng hốt, vội vàng trấn an:

“Em nói cái gì vậy? Anh chưa bao giờ không quan tâm em cả!!!”

Tiểu Ngọc nghe thấy lời trấn an này, cô nhanh chóng hỏi lại:

“ Anh đã từng nói với em: Người có lỗi thì sẽ phải chịu trừng phạt. Em lúc này có lỗi, tại sao anh không trừng phạt em!!!”

Nói xong, Tiểu Ngọc còn nhìn chằm chằm vào cậu giống như đang đòi một câu trả lời thỏa đáng vậy.

Thế nhưng, cái dáng vẻ dường như “rất nghiêm túc” đối với em ấy lại vô cùng dễ thương trong mắt cậu. Em ấy không hề biết, máu “dễ thương” đó đã ăn sâu trong con người của em ấy mất rồi, thế nên dù cho em ấy muốn thể hiện hành động như thế nào, muốn nghiêm túc ra sao thì cậu cũng luôn luôn cảm thấy hành động đó vô cùng dễ thương.

Vì dễ thương, em ấy xứng đáng được tha thứ. Cậu mỉm cười vui vẻ, ánh mắt cưng chiều nhìn Tiểu Ngọc, nói:

“Em của anh nói như vậy, anh cảm thấy rất vui. Thế này đi, thấy em dễ thương như này, anh trừng phạt là phải luôn luôn nở nụ cười, không được làm những hành động đau đớn đó. Em có làm được không?”

Bị Lâm Thần trêu ghẹo, Tiểu Ngọc không tự chủ mà đỏ ửng mặt, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng Lâm Thần, luống cuống nói:

“ Anh...anh...em nghiêm túc thật đó. Anh đừng coi em là trẻ con nữa...”

Thế nhưng, Lâm Thần đâu có dễ tha, nhất là hiếm khi thấy em ấy trở nên xấu hổ như này. Đây đúng là cơ hội tốt mà.

“ Anh đâu có nói đùa... Em dễ thương như vậy thì ai mà nỡ lòng bắt em quỳ được chứ...!!!”

Lời nói có chút ngọt ngào này khiến cho Tiểu Ngọc nổi da gà. Bình thường, nếu mà được anh ấy nói như này thì chắc chắn cô sẽ sung sướng đến mức điên lên. Thế nhưng, lúc này cô đang muốn nghiêm túc, cô muốn anh ấy phải trừng phạt mình, thế mà cuối cùng cô chỉ nhận được đó là câu “dễ thương”...

“A-aaaa... Anh thật là...em không muốn nói với anh nữa...” Tiểu Ngọc tỏ vẻ không vui nói.

Nói xong, không chờ Lâm Thần phản hồi, cô ngay lập tức ngắt máy. Vẻ mặt đỏ ửng nhìn chiếc điện thoại, tự nói:

“ Em...em lại không hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt Sương giao cho rồi...”

Lâm Thần đương nhiên sẽ không tức giận bởi hành động này, bởi tiếp theo, em ấy chủ động gửi tin nhắn cho cậu.

Hai người trò chuyện rất lâu, cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cậu. Lúc này cậu mới nhanh chóng kết thúc trò chuyện.

Toàn bộ lo âu đã tan biến, Tiểu Ngọc đã hứa với cậu là sẽ nhắn tin cho cậu thường xuyên. Thế nên, tâm trạng của cậu lúc này rất thoải mái.

Tuy vây, khi ra ngoài bếp để chuẩn bị nấu đồ ăn sáng muộn. Cậu cảm thấy bất ngờ, vì trên bàn lúc này đang có một cốc sữa và một bát súp mà cậu không nhớ là đã làm.


Nhanh chóng chạy đến, cậu cầm lấy tờ giấy nho nhỏ trên bàn, ánh mắt đảo qua từng dòng chữ viết trên đó.

Lâm Thần đọc xong, cậu nở một nụ cười, sau đó lắc đầu tự nói:

“ Thật là...”

Đây cũng là một lời thể hiện cảm xúc của cậu lúc này. Không thể ngờ, Nguyệt Sương lại thức sớm để chuẩn bị đồ ăn cho mình cậu, thậm chí, em ấy còn tự tay dọn sạch nhà cửa, một công việc mà cô ấy chưa từng làm.

Có vẻ là vì cậu, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí sẵn sàng làm những việc mà cô ấy chẳng bao giờ động tay tới. Điều này khiến cho cậu vô cùng cảm động, không biết nên báo đáp em ấy ra sao.

Tuy rằng có đồ ăn, thế nhưng cậu không thể ăn một mình được. Vậy nên, cậu mới nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này cậu nấu rất nhiều, mà tất cả món ăn đều là món yêu thích của Nguyệt Sương.

Tay nghề nấu ăn cao cùng với tâm tình thoải mái, rất nhanh một bàn thức ăn được bày ra vô cùng chỉnh chu.

Nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc, cậu gật đầu hài lòng, có lẽ đây cũng là “một chút” báo đáp của cậu đối với sự quan tâm với em ấy nhỉ?

Cậu lúc này lại không thấy Nguyệt Sương xuất hiện, có lẽ em ấy đang ngủ trong phòng. Vậy nên, cậu mới đến phòng của em ấy, cậu muốn kiểm tra xem em ấy đã ngủ hay chưa.

Đi vào phòng của em ấy, thấy không khóa cửa, cậu mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Một mùi hương thơm của phòng thiếu nữ xộc thẳng vào mũi khiến cho cậu có chút căng thẳng.

Thế nhưng, cậu rất nhanh đã thấy Nguyệt Sương, em ấy hiện tại đang nằm ngủ một cách khá thoải mái, hai tay ôm chặt con gấu bông trông vô cùng đáng yêu.

Trông thấy bộ đồ ngủ thiếu vải này, không hiểu sao mũi của cậu lại có dấu hiệu nóng lên. Cậu nhanh trí chuyển hướng nhìn, nếu không thì mũi của cậu sẽ không chịu nổi mà chảy máu cam mất.

Vì đây là phòng của em ấy, thế nên cậu cũng không dám ở lâu, nếu để em ấy nhìn thấy cậu lúc này, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Mặc dù không muốn ở lâu, cậu vẫn cố gắng đắp cho em ấy một cái chăn cùng với ánh mắt trìu mến. Lúc sau, cậu mới rời khỏi phòng.

Ngay khi rời khỏi phòng, cậu có cảm giác vô cùng quái lạ, giống như bộ đồ em ấy mặc dường như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó. Thậm chí, trong trang phục thiếu vải đó, em ấy còn làm trò đối với cậu. Ký ức này khá mơ hồ, thậm chí, miệng cậu lúc này lại có cảm giác ngọt ngọt kỳ dị.

Tuy nhiên, suy nghĩ này rất nhanh cũng bị cậu vứt sang một bên. Cậu thậm chí còn tự gõ đầu mình một cái để nhắc nhở mình. Em ấy là tiểu thư, không bao giờ có chuyện làm như vậy đối với mình. Thế nên, cậu không thể suy nghĩ biến thái như vậy, nếu để em ấy biết thì sẽ khinh thường cậu như thế nào.

Đang suy nghĩ không biết phải làm gì tiếp theo, tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi, cậu không ngần ngại mà bắt máy. Một giọng nói có chút lạnh lùng phát ra từ đầu bên kia:

“ Cậu gặp tôi ở quán cafe xxx sau năm phút.”

Không kịp trả lời, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Lâm Thần nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại, không biết là ai gọi cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK