Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với vẻ ngoài yếu đuối khi gặp nhau lần đầu thì hôm nay cô ấy mang đến cho người ta cảm giác già dặn hơn.

Thiệu Dương cúi đầu nhìn quần áo của mình, xem ra rất hợp với cô ấy.

Nụ cười trên môi anh ấy càng lúc càng rõ ràng hơn.

Giang Tuyết dẫn anh ấy đến văn phòng, nhìn thấy anh ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô ấy cũng không nghĩ có gì đó không đúng.

“Đồng chí Thiệu, mời ngồi.”

Thiệu Dương làm theo lời cô ấy nói ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng.

Giang Tuyết cũng ngồi xuống đối diện anh ấy: “Đồng chí Thiệu, anh nói bạn của anh cũng kinh doanh quần áo, vậy người đó nhờ anh tìm đến chúng tôi là có nhu cầu gì sao?”

Người bạn này là một người thật sự.

Thiệu Dương biết họ mở xưởng may ở đây nên thời gian trước đã bắt đầu liên lạc với người bạn này.

Sau khi dùng cái lưỡi sắc bén của mình thì cuối cùng anh ấy cũng đã giúp Giang Tuyết có được một đơn đặt hàng.

“Em gái cô đang hẹn hò với Thẩm Trình mà Thẩm Trình lại là anh em tốt của tôi, cậu ấy nhờ tôi giúp mọi người mở rộng đơn hàng. Tình cờ tôi lại có người bạn mở một cửa hàng quần áo ở Bắc Kinh nên tôi đã gửi cho anh ấy một số mẫu quần áo của mọi người, anh ấy rất thích thiết kế của mọi người nên muốn nhập một lô hàng lớn để bán.

Hóa ra đây là chủ kiến của Thẩm Trình, nụ cười trên mặt của Giang Tuyết càng chân thành hơn.

Chẳng trách lần trước anh họ đến đây rồi cứ nhất quyết lấy mấy bộ quần áo của phụ nữ đi Lúc đó cô ấy đã nghĩ cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa, anh ấy thích cô gái nào đó rồi. Nhưng cô không hiểu tại sao Thẩm Trình phải làm chuyện lòng vòng như thế.

Anh ấy không thể tự đến lấy quần áo rồi sau đó mang đi nhờ Thiệu Dương sao? Tại sao phải nhờ anh của cô ấy đến lấy quần áo trước rồi sau đó mới đi nhờ Thiệu Dương.

Nhưng nếu có thể kiếm được tiền thì cô ấy cũng không quan tâm có người khác giúp đỡ hay không, cô ấy không phải kẻ ngốc, có người hấp tấp giúp mình mà lại từ chối.

“Anh khá quan tâm chuyện của em gái tôi nhỉ, bạn của anh cần đặt bao nhiêu hàng?”

DTV

Thiệu Dương vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, anh ấy nhìn thấy Giang Tuyết không nghi ngờ gì thì ngón tay khẽ gõ lên đầu gối mấy lần. Mỗi khi anh ấy suy nghĩ sẽ thường làm hành động như vậy.

“Mấy mẫu quần áo mà tôi gửi cho anh ấy, đặt trước mỗi mẫu năm trăm cái.”

 

 

“Năm trăm cái? Nhiều vậy sao?”

Hơn nữa còn mỗi mẫu năm trăm cái.

Thật sự đây là một đơn hàng lớn, Giang Tuyết phấn khởi đứng bật dậy: “Đồng chí Thiệu, anh đợi chút, tôi đi lấy cho anh ly nước. Tiểu Dương này thật là, hiệu suất làm việc quá chậm, chỉ rót một ly nước thôi mà lâu như vậy...”

“Được, cảm ơn cổ”

Thiệu Dương cảm ơn cô ấy, trong mắt anh ấy ẩn giấu ý tứ sâu xa.

Giang Tuyết cười ngọt ngào với anh ta, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài. Mục đích của cô ấy không phải là đi rót nước mà là chạy đi tìm Giang Niệm Tư và Lưu Vân Cường.

Hai người họ đang ở văn phòng bên cạnh.

Giang Tuyết đẩy cửa bước vào rồi lén lút đóng cửa lại như ăn trộm.

“Chị sao thế?”

Giang Niệm Tư còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi. Lưu Vân Cường cũng lo lắng nhìn Giang Tuyết.

Giang Tuyết cúi người chạy bước nhỏ đến trước mặt hai người họ: “Tin tốt, tin đặc biệt tốt.

“Tin tốt gì mà khiến chị vui như vậy?”

Nhìn thấy chị gái mình tươi cười vui vẻ như thế nên Giang Niệm Tư cũng cong môi cười.

Giang Tuyết tóm lấy cánh tay của Giang Niệm Tư rồi cười nói: “Tư Tư, thật sự em đã tìm được đối tượng tốt rồi.”

Ha?

Sao đột nhiên lại khen Thẩm Trình?

Giang Tuyết cũng không vòng vo mà lập tức nói cho Giang Niệm Tư và Lưu Vân Cường biết mục đích Thiệu Dương đến đây.

“Đó là năm trăm đơn đặt hàng cho mỗi mặt hàng, chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Hơn nữa bên kia vẫn còn bán quần áo thì chỉ cần doanh số của chúng ta tăng lên, còn lo lắng không thể gia hạn tiếp đơn đặt hàng sao?”

Mới bắt đầu đã đặt đơn hàng lớn như thế, thật sự chi rất mạnh tay.

Lưu Vân Cường nói: “Đơn này là bán cho bên Bắc Kinh sao?”

“Đúng, nếu như vậy thì chúng ta cũng sẽ mở rộng được thị trường ở Bắc Kinh”

Nghe Giang Tuyết nói xong, ánh mắt của Giang Niệm Tư hiện lên chút hài hước. Thật sự chính ủy Thiệu chiều lòng người khác mà, thậm chí cô còn không biết Thẩm Trình muốn giúp cô bán quần áo nữa, dù sao thì chuyện làm ăn của cô, cô ít khi nào nói với Thẩm Trình.

Chậc, đường cong của đồ thị này không tồi.

“Chị, đừng vội vui mừng, cửa hàng Tuyết Niệm của chúng ta đi theo lộ trình từ trung cấp đến cao cấp, không kinh doanh bán sỉ nhưng chấp nhận nhượng quyền thương mại”

Ban đầu vốn dự định sẽ bán rộng rãi nhưng cô đã bàn bạc với Lưu Vân Cường rồi, nếu họ muốn tạo được hiệu ứng thương hiệu thì không thể buôn bán sỉ mù quáng được.

Đó là vấn đề mà cô vừa bàn bạn với Lưu Vân Cường xong.

“Nhượng quyền?”

Lần đầu tiên Giang Tuyết nghe được từ này.

Giang Niệm Tư nói: “Mô hình nhượng quyền của chúng ta là ủy quyền cho những thương nhân muốn hợp tác, sau đó sẽ cung cấp sản phẩm cho họ, bên kia sẽ chịu trách nhiệm bán hàng và chỉ bán thương hiệu của chúng ta. Lợi nhuận được chia theo tỷ lệ mà chúng ta đã thống nhất giá cả, và về nhân viên phục vụ của cửa hàng đó thì chúng ta cũng thống nhất đào tạo và quản lý”

Mô hình này nghe có vẻ mới lạ, người khác sẽ bán quần áo giúp mình nhưng luôn được bán dưới thương hiệu của mình.

“Nhưng mà đối phương đã trả tiền rồi thì khó có thể chấp nhận để chúng ta quản lý đâu”

Giang Tuyết đưa ra ý kiến.

Lưu Vân Cường nói: “Đối tác chỉ cần bài trí cửa hàng và tuyển dụng quản lý, ngoài chi phí mở cửa hàng thì họ không cần phải trả chi phí nhập quần áo. Họ chỉ cần đặt cọc, sau đó sẽ thanh toán chi phí và lợi nhuận phần hàng đã bán cho chúng ta mỗi tháng một lần”

 

 

Chủ yếu Giang Niệm Tư và Lưu Vân Cường muốn mở rộng doanh số bán hàng chứ không muốn chỉ làm nhà phân phối.

Giang Tuyết nói: “Lỡ như đối phương nhận được tiền của tháng đầu tiên rồi không chịu quyết toán chi phí cho chúng ta thì sao?”

Giang Niệm Tư nói: “Chỉ cần chất lượng quần áo của chúng ta tốt thì sẽ không có ai bỏ qua lợi ích lâu dài mà tập trung vào cái lợi trước mắt cả.”

Dù có là người ngốc cũng hiểu rõ không thể mạo phạm nhà cung ứng trong khi quần áo đó rất dễ bán được.

Nếu quần áo bán không chạy thì đó là vấn đề của họ, vốn dĩ kinh doanh sẽ có rủi ro, làm sao có thể cẩn thận như vậy mà vẫn còn sót lại một khoản tiền cọc được, dù cho có lỗ thì cũng không mất nhiều.

Lưu Vân Cường cũng nói nếu thật sự xảy ra chuyện này thì đó là chỉ có thể là do họ đầu tư thất bại thôi.

Giang Tuyết hơi do dự: “Vậy chúng ta còn có thể hợp tác với người bạn mà Thiếu Dương nhắc đến không?”

“Dân địa phương ở Bắc Kinh chủ động tìm đến cửa để hợp tác thì đương nhiên chúng ta phải cố gắng giữ mối làm ăn này rồi.”

Giang Niệm Tư nói: “Có thể tiếp nhận hình thức hợp tác này hay không là phải trông chờ vào chị của em rồi, chị liên lạc trao đổi với bạn của Thiếu Dương đi, xem thử người đó có muốn hợp tác hay không”

Trong khoảng thời gian này Giang Tuyết đã học được rất nhiều từ giáo viên quản lý mà Giang Niệm Tư đã thuê, cũng đã đến lúc cô ấy phải ra ngoài rèn luyện rồi.

“Được, cứ giao chuyện này cho chị, chắc chắn chị sẽ không khiến em và ông chủ Lưu thất vọng”

Giang Tuyết vỗ n.g.ự.c nói.

Sau đó cô ấy lại đi tìm Thiều Dương còn Giang Niệm Tư và Lưu Vân Cường tiếp tục thảo luận vấn đề trước đó.

DTV

Công ty vừa mới thành lập nên các nhân viên quản lý còn chưa lập kế hoạch tốt.

Tuy nhiên, khi một công ty mới bắt đầu tạo được dấu ấn thì có thể cứ chậm rãi chứ không thể mới ăn một miếng mà béo lên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK