Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ Thường Minh? Là cô Lương Xuân Hoa sao?” Giang Niệm Tư uống một ngụm nước trong cốc, cổ họng khô khốc cũng dịu đi đôi phần, cau mày hỏi: “Không phải làm phiền người khác nhiều quá là rất xấu sao?”

Thường Minh là cấp dưới của anh, chỉ sợ là Thẩm Trình nhờ giúp đỡ thì cậu ấy sẽ ngại mà không dám từ chối, Giang Niệm Tư lại không muốn ép người như vậy.

Thẩm Trình biết cô lo lắng, anh đành giải thích: “Thường Minh giúp đỡ chúng ta, lát nữa anh sẽ đưa cho cậu ấy một ít đặc sản Bắc Kinh để cảm ơn, em đừng lo.”

Sau khi biết Giang Niệm Tư có thai, Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đã gửi rất nhiều đồ tốt ở Bắc Kinh về.

Ngay cả ông bà ở huyện Tư Trần cũng gửi rất nhiều đặc sản ở địa phương tới.

Giang Niệm Tư không dùng tới chúng cho nên Thẩm Trình đã trao đổi cùng Lương Xuân Hoa, nhờ cô làm giúp một ít đồ ăn dinh dưỡng để cho Giang Niệm Tư tẩm bổ.

Nghe Thẩm Trình nói xong, Giang Niệm Tư mới yên tâm.

“Thẩm Trình, anh đã nói với mẹ và chị của em chưa? Còn có anh cả, ông bà nội nữa”

Hai đứa nhỏ ra đời thật đột ngột, cho dù tính theo đúng ngày dự sinh thì cũng chưa đến lúc, cô và Thẩm Trình đều bất ngờ, cũng không thông báo trước được với ai.

Thẩm Trình nói: “Vẫn chưa muộn, lát nữa anh sẽ kêu Tiểu Hồ thông báo cho mọi người.

Từ lúc Giang Niệm Tư lên cơn đau sinh con cho đến bây giờ đã mẹ tròn con vuông, Thẩm Trình chưa lúc nào nghỉ ngơi.

Con gái nhỏ cứ khó chịu mãi và phải được ôm mới chịu nằm yên.

Giang Niệm Tư gật đầu, cô chăm chú nhìn con gái nhỏ trong lòng vẫn luôn mút môi trên, hình như cô bé vẫn chưa no.

“Anh ra bên ngoài, em cho con ăn đi”

Nói đến việc cho con b.ú Giang Niệm Tư vẫn cảm thấy xấu hổ, chồng cô có nhìn cô cũng không sao, nhưng khi người khác nhìn cô thì cô thực sự sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Trình đi ra ngoài canh cửa, Giang Niệm Tư ôm con gái vào lòng cho cô bé bú.

 

 

Nhóc con này đúng là rất đói bụng, đứa nhỏ mút mạnh liên tục khiến Giang Niệm Tư có chút khó chịu.

Cô nhẹ nhéo má cô bé: “Con ngoan, ăn chậm một chút.”

Cô bé bị quấy rầy trong lúc ăn, lại rên lên ậm ừ khó chịu.

Sau khi cho con gái ăn xong, Giang Niệm Tư cũng muốn cho anh trai của cô bé ăn một ít.

Kết quả là dù cô ấy có chọc nhóc con thế nào đi nữa nó vẫn ngủ ngon lành, mưa bão giờ có ập đến thì đứa nhỏ cũng chẳng thèm động đậy.

Nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Giang Niệm Tư tràn ngập niềm hạnh phúc và hài lòng, rõ ràng cô ấy khá gầy, nhưng khuôn mặt lại bầu bĩnh đáng yêu với bộ n.g.ự.c nhỏ tròn đầy nhấp nhô.

DTV

Vừa cho hai nhóc con ăn xong, Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan đã tới.

Hứa Quan Quan tới đã mua rất nhiều món quà nhỏ tặng cho Giang Niệm Tư.

Còn Giang Bằng Vũ chăm chú nhìn đứa nhỏ trong nôi, cảm thấy thật thần kỳ.

“Tư Tư, em thật sự đã sinh ra hai đứa nhỏ này à?”

Anh vẫn không thể tin được em gái mình thực sự đã sinh, lại còn sinh hẳn hai đứa.

Hứa Quan Quan cảm thấy buồn cười, nhéo eo hắn: “Anh hỏi vớ vẩn gì thế? Nếu Tư Tư không sinh thì anh sinh chắc?”

Thoáng chốc đôi mắt Giang Bằng Vũ sáng ngời, anh lộ ra nụ cười ngây thơ, đưa tay xoa xoa quần: “Chỉ là anh cảm thấy có chút không đúng lắm, Tư Tư, anh có thể ôm đứa nhỏ này được không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Giang Niệm Tư cười nói với Thẩm Trình: “Thẩm Trình, anh đưa con trai lớn cho anh ấy bế một lúc đi”

Công chúa nhỏ đã nằm ngoan trong lòng Giang Niệm Tư, Thẩm Trình không cần lo lắng về tên thô lỗ Giang Bằng Vũ sẽ làm đau con gái yêu của anh.

Thẩm Trình tiến tới cẩn thận bế con trai lên, phải khẳng định tư thế của anh ấy rất chuyên nghiệp và tiêu chuẩn.

Kết quả trong tay Giang Bằng Vũ lại biến thành tư thế nâng tạ.

Hai bàn tay to lớn của anh đang đỡ cổ và ôm m.ô.n.g đứa nhỏ, giống như anh đang bưng một đĩa thức ăn rất quý giá vậy.

Cuối cùng đứa nhóc đang ngủ say cũng mở mắt ra.

Nó lười biếng mở một mắt, như đang liếc nhìn Giang Bằng Vũ, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Chỉ cần liếc nhìn cũng đủ để Giang Bằng Vũ thấy rõ rằng anh chàng nhỏ bé này cũng có một nốt ruồi ở đuôi mắt.

Anh cười nói: “Thật không ngờ, thằng nhóc trông rất giống Thẩm Trình đấy”

Anh đang định ôm nó vào lòng, nhưng đứa bé quá nhỏ, lại mềm mại, Giang Bằng Vũ thở dài: “Sao lại mềm như vậy? Hừ, không, không, không, anh không thể bế nó được nữa, anh trả lại nó cho em.”

Anh ấy vừa nói vừa đưa con trai cho Thẩm Trình.

Hứa Quan Quan chứng kiến tất cả chỉ biết cười hắn đến kỹ năng bế một đứa bé cũng không có.

Hai đứa trẻ vẫn chưa thể biết rằng có xinh đẹp hay không vì da chúng vẫn còn đỏ.

Nhưng Giang Bằng Vũ càng ngắm càng thích.

Anh xúc động nói: “Từ giờ trở đi, sẽ thật là tuyệt vời nếu như anh cũng có một đứa nhỏ đáng yêu như này”.

Anh ấy rất thích trẻ con và thể hiện tình yêu đó một cách thản nhiên.

Hứa Quan Quan ở một bên nghe thấy lời này khiến cô không thể không suy nghĩ.

Cô ghé sát vào tai Giang Bằng Vũ, cười nói: “Khi nào anh cưới em về nhà, em sẽ sinh cho anh một đứa con nhé”

Cô nói không nhỏ, điều này khiến Giang Bằng Vũ trở nên xấu hổ ngay lập tức, anh ngượng ngùng nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười rạng rỡ.

Anh quay đầu liếc nhìn Hứa Quan Quan, nắm tay cô không nói gì, nhưng ánh mắt lại sáng ngời khiến người ta nổi gai ốc.

 

 

Hứa Quan Quan thẳng tay tát vào mặt anh: “Nụ cười kiêu căng này thật đáng ghét. Coi như em chưa nói gì.”

“Đã nói là không được rút lại, anh đã ghi nhớ rồi đó.”

Không lâu sau, Lương Xuân Hoa đã mang canh gà đến.

Đinh Hồng Mai đi cùng Giang Tuyết và Giang Đậu Đậu vào phòng Giang Niệm Tư nghỉ sau sinh, Giang Tuyết ngắm nhìn mãi, cô đặc biệt yêu thích hai đứa nhỏ, hết ôm anh trai lại ôm đến em gái.

Cô không nhịn được mà muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai anh em cho đến khi chúng sưng đỏ lên.

Giang Đậu Đậu cũng vô cùng tò mò, nhưng cậu nhóc không dám ôm ai cả, chỉ có thể đứng sang một bên, nằm trên chiếc giường nhỏ nhìn hai đứa cháu bé xinh của mình.

“Chị ơi, mẹ nói chúng ta sẽ ở đây vài ngày nữa. Mẹ sẽ chăm sóc chị và em sẽ chơi với cháu trai nhỏ. Chị có vui không ạ?”

Giang Niệm Tư uống xong canh gà, theo thói quen nói: “Không cần đâu mẹ, Thẩm Trình có thể chăm sóc tốt cho con, mẹ cứ làm việc của mình đi.”

Mẹ cô hiện tại đã có công việc riêng, Giang Niệm Tư rất vui vẻ, như vậy mẹ cô sẽ không còn cảm thấy các con của mình đều có tương lai nhưng lại bị bà giữ bên mình không thể phát triển.

Đinh Hồng Mai nghe cô nói xong, bình tĩnh nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đối với mẹ ngoài các con ra còn gì quan trọng hơn nữa chứ? Ở chỗ mẹ, công việc nào cũng không quan trọng bằng con, nên con phải bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Hiện tại mẹ không thiếu tiền đến thế.”

Giang Tuyết cũng nói thêm: “Đúng vậy Tư Tư, Thẩm Trình là đàn ông, sao có thể cẩn thận như mẹ chứ? Để mẹ chăm em thật tốt đi, chuyện cửa hàng em không cần lo lắng gì cả.”

Cô vừa nói, Đinh Hồng Mai đã chỉ tay vào cô: “Đừng ở đó mà dạy em gái con, bao giờ con mới để mẹ yên tâm về con đây, mẹ lo cho con còn nhiều hơn đấy”

Đinh Hồng Mai không kiêng nể gì mà mắng Giang Tuyết trước mặt mọi người, nhưng Giang Tuyết hiểu được tâm ý bà dành cho cô.

Bà đang nói về chuyện của cô và Thiệu Dương.

DTV

Cô có nên nói với mẹ tất cả chỉ là hiểu lầm?

Giang Tuyết đau đầu khủng khiếp... Cô thật sự không có bắt nạt Thiệu Dương, rốt cuộc cô cũng không bỏ anh ấy mà.

Chỉ là...chà, thật khó để diễn tả thành lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK