Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đến mấy ngày mà bài phỏng vấn của Giang Niệm Tư đã được đăng lên báo.

Phóng viên còn cố ý gửi rất nhiều phần cho quân đội 624.

Lúc Triệu Lữ nhìn thấy nội dung phỏng vấn thì cũng vô cùng cảm động.

Đối với quân nhân mà nói, đại khái không có lời nào hay hơn những lời này.

“Thẩm Trình, đúng là cậu đã tìm được một người vợ ưu tú”

Giang Bằng Vũ cũng nhìn thấy báo: “Đây chính là em gái tôi mà, đương nhiên là ưu tú.”

Nhìn thấy nội dung phỏng vấn trên báo chí, Giang Bằng Vũ có loại cảm giác vinh yên.

Trên báo không chỉ báo cáo Giang Niệm Tư kịp thời cống hiến hỗ trợ cho khu thiên tai mà còn biểu đạt hoàn chỉnh tư tưởng của cô ra ngoài.

Thẩm Trình đang xem báo thì nhìn thấy phía trên bám có một tấm ảnh trắng đen, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên.

Đúng vậy, anh đã tìm được một người vợ tuyệt vời.

Anh vẫn luôn biết cô rất tốt rất tốt.

Triệu Lữ nói: “Sau này đưa những tờ báo này cho mọi người xem, để mọi người xem thật kỹ xem tư tưởng giác ngộ của bác sĩ Giang cao bao nhiêu, về sau mọi người trông thấy đồng chí Tiểu Giang thì nhất định phải tôn trọng cho tôi.

Đến khi Thẩm Trình nhìn lần thứ hai thì chợt phát hiện ra chỗ không đúng.

Lần thứ nhất đọc, bởi vì mấy chữ cùng “chồng tôi”

mà anh lầm tưởng người lính kia là mình.

Sau khi đọc thêm một lần nữa.

Cộng thêm ngay từ lần đầu gặp cô thì anh đã thấy cô có loại giác ngộ này.

Thẩm Trình không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

DTV

Cô nguyện ý làm những chuyện này, có loại tư tưởng này, là bởi vì một quân nhân.

Mà tư tưởng này này của cô đã xuất hiện trước khi thích anh.

Cho nên người thúc đẩy thái độ của cô đối với quân nhân không phải anh!

Vậy thì là ai?

 

 

Thẩm Trình chớp chớp mắt, trong cặp mắt hoa đào hấp dẫn người khác từ trước đến nay có chút mê mang.

Trong lòng có chút ghen ghét.

Số lượng báo không nhiều, mỗi đoàn trưởng dứt khoát tập hợp các binh sĩ ở dưới tay mình rồi để cho người ta đọc cho mọi người nghe.

Thẩm Trình bên này để Thiệu Dương đọc diễn cảm cho mọi người.

Sau khi Thiệu Dương đọc xong đi tới bên cạnh anh, rõ ràng trên mặt có ý cười.

“Nhân phẩm của em gái vợ tôi quả nhiên cao thượng”

Thẩm Trình nhìn anh ấy một cái: “Cái gì mà em gái vợ anh, đừng mặt dày, chị của tôi còn chưa đồng ý với anh”

Thẩm Trình đ.â.m vào tim Thiệu Dương, Thiệu Dương liền đ.â.m vào phổi của anh.

“Nào, để tôi phân tích với cậu một chút một chút, ở đây viết, bởi vì một quân nhân, đằng sau lại lặp lại... chồng của tôi cũng là một quân nhân bảo vệ quốc gia, cái này chữ cũng’ này, cậu có cảm thấy nó rất có linh hồn không?”

Người tham gia vào chính sự ủy không chỉ có một trăm linh tám cái tâm nhãn mà còn có một trăm linh tám sức quan sát.

Anh ấy có thể đọc rồi lý giải được.

Giang Niệm Tư chưa từng nói qua chuyện này với Thẩm Trình.

Phổi của Thẩm Trình quả thật bị đ.â.m chọt.

Nhưng anh tin chắc Giang Niệm Tư yêu mình.

Anh cũng không chịu cúi đầu ở trước mặt Thiệu Dương mà rút tờ báo trong tay anh ấy ra, tức giận nói: “Nào có nhiều linh hồn bằng Thiệu chính ủy anh, nhưng mà cho dù có dùng nhiều thì một trăm linh tám cái tâm nhãn không theo đuổi được thì cũng là không theo đuổi được.”

Thiệu Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi còn chưa theo đuổi.”

“Đây là anh sợ không dám cho người ta biết tâm ý chứ không phải chưa theo đuổi.”

Thẩm Trình xùy anh ấy một câu, vung ống tay áo rồi rời đi không mang theo một áng mây.

Buổi chiều Giang Niệm Tư trở về trông thấy Thẩm Trình còn chưa có trở lại thì cô chuẩn bị nấu cơm.

Nhưng mà trước khi nấu cơm, cô quyết định đi giặt quần áo một chút.

Cô đứng ở trên ban công phơi quần áo, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay, ôm cô vào trong lòng đối phương.

Hồn của Giang Niệm Tư cũng thiếu chút bị dọa không còn.

“Anh đi lại vẫn luôn không phát ra tiếng động như thế sao?”

Cô muốn quay đầu nhìn anh nhưng lồng n.g.ự.c anh lại dán tới, anh đặt cằm lên trên hõm vai của cô.

“Xin lỗi, lần sau đi đường anh sẽ dùng sức một chút”

Chúa ơi, dùng sức chút, Giang Niệm Tư dở khóc dở cười.

“Niệm niệm, anh đã xem bài phỏng vấn trên báo.

“Đã có báo rồi sao?” Giang Niệm Tư kinh ngạc, đúng là rất nhanh.

Thẩm Trình vẫn đặt cằm lên hõm vai của cô như cũ: “Có rồi, anh nhìn thấy nguyên nhân thúc đẩy em hào phóng như vậy, nguyện ý tiêu hết tiền tiết kiệm vào khu dân cư gặp nạn, câu trả lời của em là một người lính, người quân nhân này không phải anh, đúng không?”

Lần đầu tiên anh bị cô hấp dẫn cũng bởi vì thái độ của cô với quân nhân.

Giang Niệm Tư ngửi được mùi dấm của người ở phía sau.

Cô nói thật: “Đúng là không phải anh.

Thẩm Trình: “Là một người đàn ông?”

Giang Niệm Tư: “Ừ.”

Bỗng nhiên, bên hông căng thẳng, Giang Niệm Tư cảm thấy anh càng dùng sức hơn.

Cô cười nói: “Người đó đã thay đổi rất nhiều tư tưởng của em, em cũng chỉ kính nể và tôn kính người đó, không phải tình yêu, anh nghĩ gì thế?”

Nghe cô nói như vậy, Thẩm Trình vui vẻ, ngón tay lại nhẹ nhàng xẹt qua phần bụng của cô.

Anh biết rõ còn cố hỏi: “Vậy em yêu ai?”

Giang Niệm Tư liếc mắt, người đàn ông ngây thơ này.

Nhưng mà cô thích nuông chiều anh: “Hình như là một người đàn ông tên là Thẩm Trình, anh có biết anh ấy không?”

Cô xoay người ở trong n.g.ự.c anh, đối mặt với anh.

Nhìn cô cười như mèo con ăn vụng thì trong lòng Thẩm Trình lại ngứa ngáy, đụng đến, hôn lên môi của cô: “Em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết anh có biết người này không”

Thực sự là cảnh c.h.ế.t chóc...

 

 

Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình làm loạn ở ban công trong chốc lát, cuối cùng kết thúc khi cô bị hôn đến thở hồng hộc, anh cũng khó chịu không được giải quyết.

Dù sao thì bây giờ cũng có con.

Ngày hôm sau, Từ Xán Xán nhờ Giang Niệm Tư vào thành phố cùng mình một chuyến, nghe nói là ra måt.

Giang Niệm Tư vừa vặn muốn đi tìm Lưu Vân Cường ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho nên đi cùng Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán đi xem mắt cho nên Giang Niệm Tư không có khả năng đi cùng, hai người đến nội thành xong thì mỗi người đi một ngả, chỉ hẹn gặp địa điểm quay về.

Trước khi đi tìm Lưu Vân Cường, Giang Niệm Tư đi vào bệnh viện trong nội thành.

Cô muốn kiểm tra tình huống của đứa bé một chút.

Sợ bại lộ tình huống của đứa nhỏ cho nên cô cũng không dám kiểm tra ở bệnh viện mình làm.

Kết quả kiểm tra đã có, tất cả đều bình thường.

Hạng mục khám thai ở thời đại này không có nhiều, cũng không có công cụ kiểm tra đơn thai hay song thai trong thời gian đầu, cũng có lẽ là vừa đưa vào cho nên chưa phổ cập.

Giang Niệm Tư không khỏi nhớ đến công cụ tiên tiến ở đời sau.

Chính cô bắt mạch thì cũng mơ hồ cảm thấy có chút khác thai đơn, nhưng mà mạch tượng của cô cũng không rõ ràng cho nên cô cũng không chắc chắn lắm.

DTV

Lúc này mới tới bệnh viện kiểm tra, không nghĩ tới vẫn không có cách nào kiểm tra là thai đơn hay song thai.

Cô thở dài, hy vọng không phải là cô cảm nhận nhầm.

Cô cũng chỉ dự định muốn sinh hai đứa con, nếu như có thể giải quyết được trong một lần thì đúng là không còn gì tốt hơn.

Mặc dù cô là bác sĩ nhưng cô cũng sợ sinh nở đau.

Mặc dù chưa trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy không ít.

Nhìn thấy dáng vẻ những người phụ nữ đau đớn khi sinh con thì cô hung hăng run lên, nếu như không phải vì muốn có bảo bối của riêng mình và Thẩm Trình thì cô thật sự không có dũng khí.

Từ bệnh viện đi ra, Giang Niệm Tư chuẩn bị đến xưởng tìm Lưu Vân Cường, vừa vặn gặp phải Từ Xán Xán ở giao lộ.

Cô đi qua: “Xán Xán? Không phải em đi ra mắt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK