Cô đã quên phía sau là bậc thang, một bước lùi này xém chút khiến cô vấp ngã ra phía sau.
“Cẩn thận”
Giang Bằng Vũ túm lấy cổ áo cô lôi trở về.
Hứa Quan Quan xém chút bị siết tới chết.
Anh ta còn ở đó quở mắng cô: “Bác sĩ Hứa, cô là đứa trẻ ba tuổi à, sao lại bất cẩn như vậy? Nếu không phải có tôi ở đây, cô đã ngã xuống dưới, đập ót xuống đất c.h.ế.t rồi.”
Hứa Quan Quan: ““
Hai tay cô nắm chặt, môi cũng mím chặt. Cô vừa mới miên man suy nghĩ gì vậy? Vì sao lại cảm thấy anh ta cũng có chút đẹp trai!
A, nhất định là cô bị mù rồi.
“Còn kẹo không?” Giang Bằng Vũ hỏi cô.
Đôi mắt đỏ ửng của Hứa Quan Quan nhìn chằm chằm anh ta.
Tên ngốc này, trước khi cô cho anh ta kẹo thì anh ta không cần, giờ thì hay rồi, chọc cô sắp tức c.h.ế.t rồi còn đòi cô cho kẹo.
Cô theo bản năng muốn nói không có nhưng lại bị Giang Bằng Vũ phát hiện.
DTV
“Trong túi cô có một viên, đưa cho tôi.
Hứa Quan Quan: “( )) Cô phải cố gắng giữ bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, Hứa Quan Quan với tay vào trong túi, thô lỗ nắm lấy viên kẹo, ném “bộp” xuống lòng bàn tay anh.
Giang Bằng Vũ cười nhẹ: “Sức lực vẫn rất lớn.
Anh ta cúi đầu, thong thả bóc vỏ kẹo ra sau đó liếc nhìn Hứa Quan Quan: “Há miệng”
“Làm gì?”
Hứa Quan Quan vừa mới nói chuyện, anh ta đã ném kẹo vào trong miệng co.
Hứa Quan Quan trừng lớn hai mắt nhìn anh ta, còn anh ta thì mỉm cười tươi rói: “Ăn viên kẹo ngọt thì tâm trạng sẽ tốt lên.
“Bùm”
Não bộ Hứa Quan Quan đột nhiên bùng nổ.
Đây là lời trước kia cô nói với anh ta.
Vậy mà anh ta còn nhớ rõ.
Hứa Quan Quan đỏ bừng mặt, cái quái gì vậy, vì sao cô lại cảm thấy anh ta cười lên rất đẹp trai chứ.
“Cảm, cảm ơn “Không có gì.”
Bàn tay to lớn của anh ta đặt trên đầu cô, vỗ VỖ đầu cô như vỗ vào quả bóng cao su. Nếu Hứa Quan Quan là cái lò xo nhất định đã nảy lên hai cái.
“Anh, anh tới bệnh viện làm gì?” Khó chịu ở đâu à?
Hứa Quan Quan ngậm kẹo, không được tự nhiên hỏi anh ta.
Giang Bằng Vũ nói: “Tìm em gái tôi”
“Bác sĩ Giang không có bên này, cô ấy tới nhà ăn rồi.”
“À, vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại.
Thấy anh định rời đi, Hứa Quan Quan bèn gọi anh lại: “A, anh chờ một chút”
“Làm gì?” Giang Bằng Vũ quay đầu lại.
Hứa Quan Quan bỗng nhiên cười thành tiếng: “Cảm ơn anh, Giang Bằng Vũ. Tôi không ngờ anh còn có mặt chu đáo như vậy.
Giang Bằng Vũ nhíu mày, sao lời này nghe kiểu gì cũng thấy như đang mắng anh ta.
Kết hợp với câu trước như đang mắng anh ta quê mùa vậy?
Bác sĩ Hứa này thật là, làm anh ta phải tốn công an ủi cô.
Quả nhiên phụ nữ đều khó hiểu, đi thôi.
“Hừ.”
Anh ta hừ một tiếng rồi bước đi.
Hứa Quan Quan:”???”
Anh ta vừa mới hừ là sao?
Anh ta lại dám hừ cô?
Cái người đàn ông đáng c.h.ế.t này.
Giang Bằng Vũ đi vào nhà ăn, dọc đường có gặp được mấy bác sĩ và y tá.
Mấy bác sĩ và y tá đi qua anh đều đang bàn tán về em gái anh ta.
Giang Bằng Vũ vươn tay giữ chặt một bác sĩ nam trong đó: “Các người đang nói gì vậy? Bác sĩ Giang làm sao?”
Sắc mặt anh ta rất khó coi, làn da màu đồng, đôi mắt nhìn chằm chằm người khác mang tới cảm giác như hung thần ác quỷ.
Nam bác sĩ bị giữ chặt còn tưởng anh ta muốn đánh người, giọng cũng run lên: “Chúng tôi, chúng tôi không nói gì cả. Chúng tôi chỉ nói bác sĩ Giang thật tài giỏi, có thể dựa vào năng lực của bản thân trị hết bệnh nghiêm trọng của Lư lão tiên sinh”
Hóa ra là khen em gái.
Giang Bằng Vũ vỗ vai bác sĩ nam, nở nụ cười hiện anh: “Cảm ơn nha”
Bác sĩ nam cực kì hoang mang, cảm ơn anh ta cái gì?
Giang Bằng Vũ rất vui, hóa ra người khác đều đang khen ngợi Tư Tư nhà anh ta.
Gần đây Triệu Lữ cũng hay khen ngợi em gái, các chiến hữu trong quân khu đều hâm mộ anh ta có được em gái tốt như vậy.
Lúc này Giang Niệm Tư đang bị một đám bác sĩ vây quanh. Có bác sĩ Từ, bác sĩ Đỗ, bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và các bác sĩ ở khoa y học co truyền, còn có cả Hứa Quan Quan.
Từ Xán Xán bị bác sĩ Từ kéo qua bên cạnh.
Bác sĩ Đỗ là người hiếu học, vừa ăn cơm vừa dò hỏi những vấn đề về mặt y học với Giang Niệm Tư.
Bác sĩ Từ và ông ấy luân phiên hỏi.
Giang Niệm Tư không chê phiền mà lặp lại quá trình cô trị liệu cùng những việc cần phải chú ý, cũng như kĩ thuật châm cứu đặc biệt của cô.
Lúc cô chữa bệnh có nói qua một lần, nhưng lúc ấy vì muốn vừa trị liệu vừa giải thích nên cô nói rất nhanh.
Thấy cô lặp lại lần nữa, bác sĩ Lâm và bác sĩ Dương bên cạnh không khỏi kinh ngạc.
Cô vậy mà lại có thể dạy tỉ mỉ, kỹ càng tới như vậy?
Hứa Quan Quan hỏi cô: “Bác sĩ Giang, cô không ngại truyền bá kiến thức y học của mình ra ngoại sao?”
DTV
“Vì sao phải để ý?” Giang Niệm Tư cảm thấy rất buồn cười: “Nếu ai cũng để ý, trung y sớm đã thất truyền, chúng ta cũng không có được di sản trí tuệ mà tổ tiên lưu truyền lại.
Giọng cô nhẹ nhàng, khi nói chuyện còn rất dịu dàng.
Kết hợp với nội dung mà cô nói, Hứa Quan Quan có cảm giác như lần nữa rung động rồi.
Cô ấy rất ít khi gặp được người thấu đáo như vậy.
“Bác sĩ Giang nói rất đúng, tôi nên học tập theo bác sĩ Giang”
Giang Niệm Tư gật đầu, khách sáo nói: “Tôi mới nên học tập theo bác sĩ Hứa”
Bác sĩ Hứa nhìn ánh mắt của Hứa Triều Dương, nói: “Bác sĩ Giang bao lâu nữa mới chịu kết hôn? Tôi còn đang chờ uống rượu mừng đấy.
Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Giang Niệm Tư tuy khó hiểu nhưng vẫn thành thực nói: “Chắc sẽ nhanh thôi, Thẩm Trình nói chờ ba mẹ anh ấy có thời gian chúng tôi sẽ sắp xếp tổ chức hôn lễ ngay.
Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Là phải đợi ba mẹ đoàn trưởng Thẩm tới đây, kết hôn mà không có ba mẹ chủ trì thì ra thể thống gì.”
Ông ấy vừa nói vừa nhìn Hứa Triều Dương.
Hứa Triều Dương đã hiểu ý của ông ấy, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Tuy anh ta có hơi rung động với cô nhưng không tới mức chen chân vào phá hoại.
Cũng không phải là chuyện tình cảm viết trong tiểu thuyết, đâu dễ gì mà làm mấy chuyện thất đức lại có thể giành được người phụ nữ không thuộc về mình.
Anh ta và Thẩm Trình vẫn còn trẻ.
Bác sĩ Lâm thấy Giang Niệm Tư ăn xong liền nhân cơ hội đó hỏi ra vấn đề định nói lúc trước.
“Bác sĩ Giang, có tiện nói chuyện riêng với tôi không?”
“Dĩ nhiên.” Giang Niệm Tư đúng là có chuyện muốn nói với bọn họ.
Lão Lâm đưa Giang Niệm Tư ra khỏi nhà ăn. Hai người đứng ngoài nói chuyện với nhau.
“Bác sĩ Giang biết mục đích chúng tôi tới nơi này, cũng không dám giấu giếm gì, ban đầu chúng tôi có nghi ngờ năng lực của cô vì cô còn quá trẻ. Thật không ngờ là tư tưởng chúng tôi có hạn, y thuật của bác sĩ Giang đúng là rất lợi hại, tôi và lão Dương đều không thể sánh bằng.
Giang Niệm Tư lễ phép nghe, nghe tới câu cuối cùng bèn khiêm tốn nói:”Lão Lâm quá khen, vãn bối bất tài còn cần phải học tập nhiều”
Bác sĩ Lâm vẫy vẫy tay: “Haiz, không nói mấy lời khách sáo như vậy. Nhìn trạng thái của bác sĩ Giang khi châm cứu cho lão Lư tôi đã biết năng lực của bác sĩ Giang nhất định không tầm thường. Cô cũng biết chúng tôi không chỉ có bệnh viện quân khu mà còn có liên hệ với viện nghiên cứu. Bây giờ thay mặt toàn thể viện, tôi xin gửi lời mời chân thành nhất hy vọng bác sĩ Giang có thể gia nhập với chúng tôi.
Có thể vào được viện nghiên cứu đúng là chuyện vinh quang nhất.
Trước khi bọn họ tới, Giang Niệm Tư không có kháng cự.
Nhưng bây giờ, cô lại không muốn đi.
“Xin lỗi, bác sĩ Lâm, tôi nghĩ khả năng của tôi không thích hợp vào viện nghiên cứu Cô từ chối là chuyện nằm ngoài dự liệu của bác sĩ Lâm.