Anh ta vẫn luôn cảm thấy kỳ kỳ quái quái bởi vì cô ấy theo đuổi Thẩm Trình.
Lúc anh ta hoàn toàn thay đổi ý nghĩ là lúc cô ấy chạy đến huyện Bắc Dư.
Em gái vì cứu Thẩm Trình, không để ý sinh mệnh của mình.
Cô ấy nhìn anh ta rồi nói, nếu đổi lại là anh ta thì cô ấy cũng sẽ làm như vậy.
Cho nên lúc cô ấy hẹn anh ta đàm luận chút chuyện vào buổi trưa hôm nay thì anh ta không hề do dự mà đồng ý.
Thấy nửa ngày mà cô ấy vẫn không mở miệng, anh ta có chút gấp, một khắc này, anh ta liền biết đáp án của mình.
Anh đang mong đợi cô ấy nói đến chuyện làm quen.
“Từ 25 tuổi thì tôi đã bị thúc giục kết hôn, một mực kéo tới bây giờ, cho nên không thể bởi vì chuyện tuổi tác mới làm quen với cô.
Anh ta cười cười, nói với Hứa Quan Quan: “Hẳn là do anh thích em”
Là thích, không phải chấp nhận vì tuổi tác.
Hai mắt Hứa Quan Quan b.ắ.n ra một tia sáng, tiếp đó có chút bá đạo nói: “Cái gì gọi là hẳn là, thích là thích, không có hẳn là, anh mau nói, bảo anh thích em để em vui vẻ một lát.
Bộc lộ tình cảm ngay thẳng đến mức này đã là mức độ hiếm có của Giang Bằng Vũ.
Anh ta bị cô ấy chọc cười, vốn là anh ta cảm thấy mình xấu hổ mở miệng nói mấy lời này, nhưng lúc tâm tình bị cô ấy làm ảnh hưởng thì anh ấy phát hiện mình nói rất tự nhiên.
“Thích, thích em, Giang Bằng Vũ thích Hứa Quan Quan, được chưa?”
Hứa Quan Quan vui vẻ nhìn anh ta, vậy mà người đàn ông xấu này cũng có thể nói được mấy lời êm tai như vậy.
Cô ấy vui vẻ như trong lòng mới được lau một nhưng trên miệng lại nói: “Nhìn bộ dáng thành khẩn của anh, em cho phép anh thích em”
DTV
“Còn cho phép anh thích” Giang Bằng Vũ giữ chặt mặt của cô cười nói: “Cái đuôi của em cũng sắp vểnh lên trời rồi.”
Hứa Quan Quan cũng không tách ra, cười với anh dương dương đắc ý: “Em theo đuổi được người đàn ông mình thích mà còn không thể lên trời sao?”
Giang Bằng Vũ thay đổi nét mặt mặt, cố nén cười họ một tiếng: “Em còn có thể xuống đất”
“Em vừa chạm đất.
Hôm nay tâm trạng của Hứa Quan Quan rất tốt, một tâm sự lớn được giải quyết, cô ấy nuốt kẹo xuống rồi vui sướng hài lòng mà tiếp tục ăn cơm.
Nhưng mà lại tránh chiếc bánh bao ở trong bát.
Đây là chiếc bánh mà Giang Bằng Vũ ném vào trong bát của cô ấy.
Giang Bằng Vũ nhìn thấy cô ấy không ăn thì biết là cô ấy để ý chuyện lần trước, anh ta xích lại gần cô ấy, thấp giọng nói: “Em muốn ăn cái gì thì ăn, không cần bận tâm đến anh, thực ra bánh nhân rau hẹ rất thơm, anh cũng thích ăn”
Hứa Quan Quan: “ “} Cô ấy giống như mèo bị dẫm đuôi, chỉ một giây mà đã xù lông: “Cho nên lần trước anh hôn em là ăn bánh nhân rau hẹ sao?”
Giang Bằng Vũ sờ lên chóp mũi, giống như nói sai.
“... Nếu tính toán kỹ thì đó không phải hôn.
“Tính là gì?” Hứa Quan Quan hỏi, muốn nghe xem anh ta có thể nói ra hoa gì.
Kết quả Giang Bằng Vũ nói: “Đó là anh đơn phương bị cưỡng hôn Hứa Quan Quan: ““
A, muốn g.i.ế.c người.
Nhận được tầm mắt của cô ấy, Giang Bằng Vũ hiếm khi tự xét lại, anh ta cúi đầu nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh, để anh ăn, em không cần ăn ““
Nói xong, anh ta đưa đũa gắp chiếc bánh bao trong bát của Hứa Quan Quan lên.
Khi sắp đưa đến miệng thì bị Hứa Quan Quan nắm chặt cổ tay.
Giang Bằng Vũ không hiểu nhìn về phía cô ấy.
Hứa Quan Quan nghiêm mặt nói: “Đừng ăn.”
“Vì sao?” Giang Bằng Vũ hỏi.
Hứa Quan Quan đáp: “Bởi vì em chỉ thích ăn bánh nhân thịt heo rau hẹ, không thích ngửi”
Trong đầu Giang Bằng Vũ hiện đầy dấu chấm hỏi: “Cũng không bảo em ngửi mà?”
Hứa Quan Quan tuỳ tiện nhét ít đồ ăn vào trong miệng của mình, tiếp đó lôi cổ tay của anh ta đi ra khỏi nhà ăn.
Lúc hai người đi ngang qua Giang Niệm Tư thì thậm chí còn không nhìn thấy cô.
Giang Niệm Tư liếc nhìn bóng lưng của hai người, cong môi cười nhẹ, cuối cùng thì anh cả tay mơ ngốc nghếch của nhà họ cũng có người nhận rồi.
Một bên khác, Giang Bằng Vũ bị Hứa Quan Quan kéo đến phòng khám của mình.
Cô ấy còn thuận tay đóng cửa lại.
Giang Bằng Vũ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cô ấy lấy một chén nước ra cho anh ta uống: “Uống đi”
Hå?
Mặc dù không hiểu nhưng anh ta vẫn làm theo.
Sau khi cúi đầu uống một ngụm, lúc đang chuẩn bị nuốt xuống thì nghe cô ấy nói: “Xúc miệng, phun ra”
Còn cầm một cái chậu cho anh ta.
Giang Bằng Vũ “biu” một chút, nhổ nước vào trong chậu, mặt mũi tràn đầy vẻ mờ mịt.
Hứa Quan Quan cũng uống hết mấy ngụm nước, xúc miệng rất sạch sẽ.
Tiếp đó lại chạy đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo ra, lấy hai cái kẹo ở trong ngăn kéo.
DTV
Nhét một cái vào trong miệng Giang Bằng Vũ, một cái vào miệng mình.
Giang Bằng Vũ cũng không dám nói lời nào, mà cứ nhìn Hứa Quan Quan như vậy, cũng không dám nhúc nhích.
Anh ta dựa lưng vào tường, đối tượng ở phía trước lùn hơn anh ta.
Ước chừng qua một phút.
Hứa Quan Quan nói: “Được rồi, nuốt xuống”
“Hả?”
“Bảo anh nuốt xuống, nghe không?”
Tiếng nói của cô ấy có chút cao, khuôn mặt trắng noãn nhiễm một mảnh đỏ ửng.
Cô ấy cố ý giả vờ hung dữ, mi mắt lại đang nhấp nháy dữ dội.
Giang Bằng Vũ đại khái biết được ý đồ của cô ấy.
“Em...”
“Không nuốt xuống cũng được.
Hứa Quan Quan không chờ anh ta nói thêm cái gì mà vô cùng dũng cảm tiến tới gần, kéo mặt của anh ta xuống rồi hôn lên môi của anh ta.
Lần trước chỉ là dán vào.
Lần này Hứa Quan Quan có chút lỗ mãng, dù sao thì thân phận cũng không giống nhau nữa.
Cô ấy tiến tới, liền cạy môi của anh ta ra, chủ động xâm chiếm vòm miệng của anh ta.
Giang Bằng Vũ trừng to mắt, hai tay rũ xuống bên cạnh.
Liền muốn để cô ấy tùy ý hôn như thế, hơn nữa còn dần dần mập mờ.
Cuối cùng Giang Bằng Vũ đảo khách thành chủ, ôm eo nhỏ của cô ấy rồi cúi đầu phản công trở về.
Một viên kẹo bị đầu lưỡi của hai người đẩy tới đẩy lui, viên kẹo vị quýt rạo rực trong miệng, tản ra mùi thơm quýt nhàn nhạt, còn có cảm giác hơi ngọt.
Răng mỗi dây dưa dần dần sâu hơn, Giang Bằng Vũ cảm thấy cơ thể không đúng, vô ý thức nắm chặt vai của cô ấy rồi kéo cô ấy ra một chút.
“Được rồi, đủ.”
Nét mặt anh ta thâm thúy, hô hấp trầm trọng, cho dù có chạy 5km thì cũng không thở như thế.
Hứa Quan Quan cũng không khá hơn chút nào.
Hôm nay cô ấy đã dùng hết dũng khí của đời này.
Cô ấy ngửa đầu, dùng gương mặt đỏ rực nhìn anh ta: “Lần này có cảm giác gì?”
Giang Bằng Vũ da một chút: “Mùi rau hẹ...”
“Hả?” Hứa Quan Quan không thể tin trừng lớn hai mắt: “Rõ ràng là vừa rồi em không ăn”
Chẳng lẽ trong lúc cô ấy ngẩn người thì không cẩn thận ăn phải sao?
Lần này cô ấy không chỉ có đỏ mặt mà tất cả lục phủ ngũ tạng trong người cũng muốn đỏ lên.
Muốn đem chính mình tế thiên.
Chuẩn bị lâu như vậy, trải nghiệm mất mặt lần kia mà cô ấy muốn nó biến mất lại tới một lần nữa, kết quả vẫn như cũ sao?
Hứa Quan Quan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh ta, một giây sau, Giang Bằng Vũ ngoẹo đầu, ngậm lấy môi của cô ấy, nói nhỏ ở bên tai: “Lừa em thôi, là vị quýt.
Trong tiếng nói có mang theo ý người, cảm thấy lồng n.g.ự.c anh ta cũng đang rung rung.
Hứa Quan Quan lấy lại tinh thần, “A” một tiếng, cho anh ta một quyền: “Giang Bằng Vũ, anh đi c.h.ế.t đi.
“Vậy cũng không được.” Giang Bằng Vũ lôi kéo tay của cô ấy nói: “Nếu anh mà c.h.ế.t thì không phải em sẽ phải thủ tiết sao?”
Anh ta phát hiện mình rất thích dáng vẻ xù lông của cô ấy.
“Thủ tiết cái gì, em còn chưa gả cho anh, ra ngoài ra ngoài” Hứa Quan Quan kéo cửa đạp anh ta ra ngoài.
Giang Bằng Vũ đứng ở ngoài cửa, cười như người điên.
Hứa Quan Quan nghe thấy tiếng cười ngoài cửa thì vừa bực mình vừa buồn cười, cẩu vật, đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận.