Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên khi thấy thức ăn nước uống thì một đám người cũng không dám trì hoãn mà ăn rất nhanh.

Mọi người luôn miệng nói cảm ơn.

Từ Xán Xán nói: “Nếu mọi người muốn cảm ơn, thì cảm ơn bác sĩ Giang ấy, tất cả vật tư và đồ ăn đều là do bác sĩ Giang tự mình bỏ tiền ra mua.

Từ Xán Xán sùng bái bác sĩ Giang của bọn họ, lúc trông thấy cô tràn đầy gia quốc đại nghĩa thì càng kính nể.

Nhưng cô ấy không hi vọng bác sĩ Giang của bọn họ bỏ ra nhiều như vậy mà vẫn không được người khác biết đến.

Chúng chiến sĩ nghe vậy thì lập tức kinh hãi.

Bọn họ cũng đều biết Giang Niệm Tư là vợ của Thẩm Trình, cũng biết cô là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện quân khu 624.

Nhưng bọn họ cho rằng những thứ này là của bệnh viện.

Không nghĩ tới lại do cô bỏ tiền túi ra.

Trong tay còn cầm bánh bao, mọi người đồng loạt chào về phía Giang Niệm Tư một cái.

Giang Niệm Tư vội vàng phân phát đồ ăn, thấy vậy thì chỉ nói: “Mục đích của chúng tôi cũng là hy vọng dân chúng có thể chịu ít khó khăn hơn, nếu có thể cố gắng bao nhiêu thì nhất định sẽ cố gắng bấy nhiêu, mọi người cực khổ hơn.

Bọn họ mới là người khổ cực nhất.

DTV

Hơn nữa còn làm công việc nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu so sánh với bọn họ, Giang Niệm Tư làm những thứ này những vẫn cảm thấy còn thiếu rất nhiều.

Cô bận rộn giữa đám người, cô không nhớ được gương mặt của mỗi người, nhưng mà mỗi chiến sĩ lại nhớ đến cô.

Hứa Quan Quan cũng bị cảm động, trước đó cô ấy cũng là người có tính khí đại tiểu thư.

Cô ấy tự nhận mình không vĩ đại như Giang Niệm Tư.

Lần này nếu như không lo lắng cho tên ngu xuẩn kia thì căn bản là cô ấy sẽ không đến đây chịu khổ.

Nhưng mà nhìn Giang Niệm Tư còn yếu ớt hơn mình mấy ngàn lần xem, sau khi đến đây thì vẫn luôn bận rộn, nhưng lại không hề nói một tiếng mệt hay khổ.

Giang Bằng Vũ không có ở chỗ này cho nên Hứa Quan Quan tương đối lo lắng.

Sau khi phát đồ ăn xong, cô hỏi Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô có biết anh trai củ cô đang cứu viện ở chỗ nào không?”

 

 

Giang Niệm Tư dừng lại một chút, cô cũng không biết.

Bên trong giấc mơ kia, anh của cô không bị thương nặng, cô cảm thấy anh của mình sẽ không sao cả.

Hơn nữa đi tới nơi này, tất cả đều sẽ lửa sém lông mày như nhau, từng bệnh nhân được đưa đến một cô cũng bận rộn đến mức không tìm anh trai được.

“Tôi không biết, chúng ta đợi một lát rồi đi tìm”

Anh trai không sao cả, nhưng cô vẫn phải đưa thức ăn và nước uống.

Sau đó bọn họ lại chạy về vận chuyển thức ăn nước uống.

Một đường hỏi han, cuối cùng đã hỏi được khu vực của Giang Bằng Vũ.

Quá nhiều người, nhưng đồ ăn lại quá ít.

Giang Niệm Tư có lòng không đủ lực.

Cô không vĩ đại như Từ Xán Xán nói, cô chỉ muốn phân phát số đồ ăn còn lại đến đội Giang Bằng Vũ bên kia.

Bởi vì nơi đó có anh trai của cô.

Chỉ hi vọng vật tư cứu viện đến nhanh một chút, nhanh chóng phân chia cho những người không có đồ ăn.

Không có đủ đồ ăn, nhưng lại có đưa nước.

Các cô chạy tới chạy lui nhiều lần để đưa nước cho các binh sĩ.

Sau khi đến khu vực của Giang Bằng Vũ thì bọn họ lại tiếp tục phân phát thức ăn nước uống cho mọi người.

Vốn cho rằng hỏi thăm một đường thì có thể tìm thấy Giang Bằng Vũ, nhưng kết quả cũng không có trông thấy người.

Vừa vặn gặp phải Tiểu Lưu, Giang Niệm Tư một phát bắt được anh ta: “Tiểu Lưu, anh tôi đâu?”

“A? Bác sĩ Giang, sao cô lại đến đây?”

“Bệnh viện chúng tôi đến cứu viện, anh tôi đang ở nơi nào?”

“A?” Tiểu Lưu bốn phía nhìn: “Kỳ quái, vừa rồi còn mới thấy ở gần đây, đâu mất rồi?”

Nghe xong lời này, Giang Niệm Tư cùng Hứa Quan Quan đều có chút nóng nảy.

“Chúng ta chia ra đi tìm” Giang Niệm Tư nói với Hứa Quan Quan.

Những người khác vội vàng cứu viện dân chúng gặp nạn, đương nhiên không rảnh đi tìm một người sống so so.

Hứa Quan Quan gật đầu một cái: “Được.”

Hai người chia nhau cất hai chiếc bánh bao vào trong túi, cầm theo một bình nước rồi chia ra hành động.

Hứa Quan Quan cùng Giang Niệm Tư càng tìm càng gấp gáp.

Nhất là khi cảm nhận được mặt đất đang rung động, trong lòng vô cùng hoảng.

Đây là chỗ tương đối nguy hiểm, xung quanh còn có chút tường cao chưa sụp.

Nếu mức độ dư chấn lớn hơn chút thì nguy hiểm sẽ đến lần thứ hai.

Hứa Quan Quan đi phía đông, Giang Niệm Tư đi phía tây.

Hứa Quan Quan càng đi càng lệch, đi tới dưới chân một ngọn núi, dưới chân núi có một vùng phế tích, rõ ràng trước đó có người dân sống ở dây.

Chỉ là bây giờ nhà ở đã thành phế tích.

“Giang Bằng Vũ.”

Cô ấy gân giọng hô, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Mặt đất có chút cảm giác lắc lư, Hứa Quan Quan muốn rời khỏi nơi này, cô ấy sợ động đất thêm lần nữa thì đám phế tích bên này sẽ đổ xuống khiến cô ấy bị thương.

Vừa chuẩn bị rời đi thì cô ấy cúi đầu nhìn thấy có bãi m.á.u trước mặt.

Nhìn sang theo vết máu, Hứa Quan Quan lập tức nhìn thấy Giang Bằng Vũ ngã ở trong đống phế tích.

Anh ta đã hôn mê.

Hứa Quan Quan trừng lớn hai mắt, nhanh chóng chạy về phía anh ta.

Sau khi chạy đến bên cạnh anh ta, cô ấy lập tức ngồi xổm xuống đỡ anh ta lên, kiểm tra xung quanh, những chỗ khác không bị thương, chỉ có vết m.á.u ở trên đầu.

Cô ấy kiểm tra một hồi, nhìn không nghiêm trọng thì nhấn anh ta mấy lần: “Giang Bằng Vũ, mau tỉnh lai...”

Trong lúc Giang Bằng Vũ đến bên này xem còn có người nào bị thương không, vừa tới đây thì đã gặp dư chấn, trên đống phế tích thật cao có một cây gậy gỗ trượt xuống, vừa vặn đập vào đầu anh ta.

Tiếp đó anh ta liền bất tỉnh nhân sự.

Bị đau đến tỉnh, Giang Bằng Vũ lau cát bụi trên mặt nhìn thấy gương mặt nóng vội của Hứa Quan Quan.

 

 

Hơn nữa anh ta còn ngước lên.

Giang Bằng Vũ xoa nhẹ đôi mắt, phát hiện mình nằm ở trong n.g.ự.c cô ấy thì nhanh chóng đứng lên.

“Hứa Quan Quan? Sao cô cũng đến đây?”

Nhìn anh ta sinh long hoạt hổ, trái tim bị treo cao của Hứa Quan Quan hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Tôi là quân y, đương nhiên là phải tới trợ giúp cứu viện.

Hóa ra chuyện là như vậy.

Các cô cũng tới rất nhanh.

Nhìn bờ môi khô nứt của anh ta, Hứa Quan Quan vội vàng lấy bánh bao và nước ra cho anh ta: “Mau ăn chút đồ lót dạ đi”

Không biết bánh bao chay đã dính bụi từ lúc nào, bây giờ đang xám xịt.

Giang Bằng Vũ cũng không để ý, dù sao thì cũng đang đói phát hoảng.

Anh ta nhận lấy rồi nhét vào trong miệng, cắn một miếng lớn, quai hàm phình lên.

“Cảm ơn, đi thôi, ở đây rất nguy hiểm.

Hứa Quan Quan cũng biết đây không phải lúc nói chuyện cho nên nhanh chóng đi theo anh ta.

Kết quả hai người còn chưa kịp bước đi thì đã có dư chấn, các hòn đá ở đống phế tích bên cạnh rơi xuống ào ào.

“Cẩn thận”

Giang Bằng Vũ đột nhiên xoay người, dùng một tay ôm lấy Hứa Quan Quan nhào xuống mặt đất.

Sau khi ôm Hứa Quan Quan nhào xuống mặt đất, Giang Bằng Vũ không lập tức nhận mệnh té ở nơi đó mà ôm cô ấy nhanh chóng lăn lông lốc vài vòng.

Tốc độ của anh ta cực nhanh khiến Hứa Quan Quan cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, xung quanh đều là tiếng đồ vật rơi xuống.

Mà cô ấy thì được Giang Bằng Vũ vững vàng bảo vệ ở trong ngực.

Cô ấy nghe thấy Giang Bằng Vũ rên khẽ một tiếng, trong lòng nóng nảy muốn chết.

Chờ đến khi đợt dư chấn kia kết thúc, Giang Bằng Vũ mới chống người đứng thẳng.

DTV

Anh ta vẩy tóc, rũ bỏ đất cát trên đầu, nhe răng trợn mắt mà “Tê” một tiếng.

“Giang Bằng Vũ, anh sao rồi? Anh cho tôi xem một chút, anh bị thương chỗ nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK