Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huyện Bắc Dư rất lớn, không chắc có thể gặp được. Giang Niệm Tư nói ra một đáp án bảo thủ.

Cô nhìn Hứa Quan Quan nhắc đến Giang Bằng Vũ mấy lần, sau đó thấy trong mắt lo lắng rõ ràng như vậy thì cũng ngờ tới.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói những chuyện này.

Giang Niệm Tư chỉ vỗ vỗ vào cánh tay của cô ấy an ủi: “Chúng ta làm hết sức mình, nghe ý trời, anh ấy rất khỏe mạnh, mệnh cũng rất cứng, nhất định không có việc gì”

“Ừ, cô nói rất đúng, tất cả mọi người sẽ không sao cả.” Hứa Quan Quan tự an ủi mình.

Xe của Lưu Vân Cường nhanh chóng đi tới.

Có một đội xe xuất hiện.

Tổng cộng có năm chiếc xe hàng, còn có cả người hỗ trợ chuyển hàng.

Lúc hai anh em bác sĩ Từ cùng Từ Xán Xán giúp đỡ chuyển hàng thì bác sĩ Từ còn cảm khái: “May mà mấy ngày trước bác sĩ Giang đột phát ý tưởng muốn làm một ít thuốc đặc hiệu, lúc trước anh với mấy cô y tá còn nói chuyện, bao lâu mới dùng hết số thuốc này, vậy mà bây giờ nó đã phát huy tác dụng ngay lập tức”

Bác sĩ Đỗ cũng đang sắp xếp hàng.

Có nhóm hàng này, một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Chuyện quá khẩn cấp cho nên mọi người cũng không có quá nhiều thời gian.

Huyện Bắc Dư cách thành phố Bắc Lâm khoảng bốn, năm tiếng đi xe.

Bây giờ đã là ba bốn giờ buổi chiều, mấy người Thẩm Trình đã cứu tế cả ngày.

Giang Niệm Tư ngồi trên xe nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, không nhịn được nghĩ, đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm cho nên lần này nhất định sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?

Dù sao thì cảnh tượng Thẩm Trình xảy ra chuyện mà cô thấy trong mơ cũng là lúc bọn họ đã đến đó cứu tế được mấy ngày, ngày đó không thể nào như thế được.

Dựa vào thể lực của anh, nếu chỉ cứu viện một ngày thì tinh thần diện mạo sẽ không kém như vậy.

Đơn vị 624 cách khá xa, trước khi mấy người Giang Niệm Tư đến thì đã có các bác sĩ ở bệnh viên quân khu khác.

Nhưng mà con đường đi thẳng đến huyện Bắc Dư đã bị chặn lại.

Núi đất lở đổ sụp đã chặn con đường phía trước mấy cây số, cho nên bọn họ phải thay đổi tuyến đường khiến mất nhiều thời gian hơn.

 

 

Mà lúc này, mấy người Thẩm Trình cũng đang ở trung tâm động đất dùng hết sức để cứu những người bị vùi dưới đống đổ nát.

Có công cụ thì dùng công cụ, nếu không có công cụ thì trực tiếp dùng tay không đào.

Ai cũng đầy bụi đất.

Mới ngày đầu tiên mà đã xuất hiện đủ loại đủ kiểu vấn đề.

Nước, đồ ăn, còn có vật tư trị liệu đều được chuyển nhầm chỗ.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn nửa đường đã bị ảnh hưởng cho nên không thể đến.

Bây giờ thỉnh thoảng chỗ này vẫn còn dư chấn.

Trong những người được cứu ra, có vô số người bị thương nặng.

Thẩm Trình liên tiếp cứu viện 10 tiếng mà không dám nghỉ ngơi một giây nào.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, nhưng mà sau một ngày trôi qua, bờ môi của mọi người đều đã khô nút.

Bởi vì bọn họ còn không có thời gian uống nước.

“Còn bao lâu nữa thì vật tư điều trị mới đến?” Thẩm Trình lau mồ hôi và vết bẩn trên mặt trầm giọng hỏi Lý Văn.

Lý Văn lắc đầu thở dài: “Vừa rồi bọn họ mới đi dò xét, con đường chính đi đến bên này đã bị chặn khoảng 8-9 km, căn bản là xe không thể đến đây được.

“Không được, mọi người không thể chịu đựng lâu như vậy được.

Thẩm Trình quả quyết ra lệnh: “Lý Văn, cậu dẫn mọi người đi bộ mang vật tư về.”

“Vâng!” Lý Văn lĩnh mệnh, lập tức tiến đến.

Phía dưới lớp phế tích, từng cảnh tượng kinh hoàng đẫm m.á.u khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy xót ха.

Thiên tại thường là thứ vô tình nhất.

Bên khác, Giang Niệm Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế trong chiếc xe tải chở hàng đầu tiên.

DTV

Bây giờ còn cách huyện Bắc Dư hai tiếng đi đường, có một ngã ba xuất hiện.

Giang Niệm Tư nhìn vị trí ngã ba này, không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh dự đoán trong giấc mơ.

“Sư phó, dừng xe một chút.” Tài xế lập tức dừng xe, tất cả bọn họ đều nghe theo lời Giang Niệm Tư phân phó, dù sao thì đây cũng là bà chủ đưa tiền.

Hơn nữa tiền thuê còn vô cùng cao.

“Trong hai con đường phía trước, con đường nào đi đến huyện Bắc Dư?”

Tài xế chỉ con đường bên trái: “Bên trái.”

Đáp án xuất hiện, Giang Niệm Tư quả quyết nói: “Rẽ sang bên phải.”

“Hȧ?”

Tài xế không hiểu: “Bà chủ Giang, nếu đến huyện Bắc Dư bằng con đường bên phải thì sẽ mất thêm một tiếng”

“Không sao cả, cứ đi bên phải.”

Giang Niệm Tư tìm cái cớ, nói: “Tôi thấy con đường bên này có tương đối nhiều núi, lỡ như đến lúc đó lại chấn động làm lở núi thì cũng không tốt.

Chuyện sập là chuyện nhỏ, nhưng bị thương lại là chuyện lớn.

Nghe cô nói như vậy thì tài xế cảm thấy trong lòng nao nao.

Tài xế xem trọng những thứ này, cho dù chuyện này có xảy ra hay không thì cũng trực tiếp chọn con đường tương đối an toàn.

Thấy tài xế không có nghi vấn gì thì Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra.

Tài xế ở phía sau lái xe đến vị trí bên phải, vội vàng thò đầu ra hỏi thăm.

Tài xế thuận miệng nói: “Nghe bà chủ Giang, bà chủ Giang nói cánh trái tương đối nguy hiểm, dễ dàng bị đổ sụp, chúng ta đi bên phải thì sẽ an toàn hơn chút”

Tài xế ở đằng sau nghe vậy rồi lẩm bẩm một câu rồi đi theo.

Bác sĩ Đỗ ngồi ở xe hậu phương đằng sau nghe xong thì cũng tán thành: “Đúng là nên cố gắng tránh nguy hiểm.”

Bên khác, mấy người Thẩm Trình cùng Giang Bằng Vũ đang khiêng vật nặng khỏi đống đổ nát để tìm kiếm người sống sót.

Nhưng mà tin tức xấu lại đến liên tiếp.

Vốn là Lý Văn dẫn người đi lấy vật tư.

Kết quả còn chưa tới đoạn đường bị chắn thì lại xảy ra một vụ động đất, lại chặn mất một con đường dài.

 

 

Không chỉ có như thế, còn có những chiến hữu đang bị thương cũng cần được chữa trị.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể làm những chuyện trước mắt đã.

Mà bị các xe vật liệu bị chặn được cũng đã thay đổi tuyến đường.

Sau khi đổi đường thì sẽ phải mất thêm mấy tiếng.

Bây giờ mọi người ngẩng mặt thì cũng không thể thấy rõ ai với ai vì mặt ai cũng đầy bụi và mồ hôi.

Thẩm Trình nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt, sau khi tìm âm thanh đi đến thì thấy có một cậu bé núp ở phía dưới đang bị tảng đá lớn đè lên.

Phía trên có quá nhiều vật nặng mà phía dưới vừa vặn tạo thành một không gian nhỏ.

Chân của cậu bé đang bị đè lên, Thẩm Trình muốn đi vào ôm đứa bé nhưng khung xương của anh lại quá lớn.

Chỉ có thể để một chiến hữu có thân hình tương đối gầy đi qua.

Chiến hữu cẩn thận từng li từng tí bò vào, Thẩm Trình ở bên ngoài chống lấy tảng đá lớn tạo ra khoảng trống.

Động tác của chiến hữu rất lưu loát nhanh chóng bế được cậu bé ra ngoài.

Nhưng mà phần bụng của cậu bé lại bị một cây gỗ sắc bén xuyên qua.

Cậu bé kéo tay Thẩm Trình, toàn thân run rẩy: “Chú, chú quân giải phóng, cháu, cháu có phải sẽ c.h.ế.t không...”

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé run rẩy của cậu bé, hai mắt Thẩm Trình đỏ bừng, anh nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của cậu bé: “Bác sĩ lập tức tới ngay, cháu nhất định sẽ không sao cả, chú cam đoan với cháu.

Lời an ủi là lời thuận miệng nói ra, nhưng có bao nhiêu người có thể chân chính hoàn thành?

Đây là một loại kỳ vọng yếu ớt khi không chắc chắn về kết quả.

“Bác sĩ cứu viện đến chưa?” Thẩm Trình hỏi chiến hữu bên cạnh.

DTV

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồ liền lăn một vòng chạy tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: “Đoàn trưởng, các bác sĩ và vật tư điều trị đến rồi.”

Thẩm Trình nhìn ra phía sau cậu ta, đôi mắt lập tức nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ở phía sau lưng Tiểu Hồ.

Trên người cô còn mặc áo khoác trắng, thân hình vẫn mảnh mai như cũ, nhưng Thẩm Trình lại hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, đây không phải là thật...

Anh có chút không dám tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK