Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một là sợ vợ con trai có ý kiến, hai là sợ người khác lời ong tiếng ve nói nhiều.

Cho nên số đông con gái vào thời đại này đều rất khó khăn.

Sau khi kết hôn thì giống như không còn nhà, còn chỗ mình sống từ nhỏ đến lớn trở thành nhà mẹ đẻ, là nhà của người khác.

Mà nhà chồng thì sao, họ coi con dâu như người ngoài, bởi vì cô vào từ bên ngoài.

Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ đều như vậy, chỉ nói là hiện tượng phổ biến.

DTV

Giang Niệm Tư không ngờ mẹ của mình sẽ nói như vậy.

Biết bà thương mình nhưng không nghĩ tới bà sẽ thương mình đến mức không quan tâm đến tư tưởng của thời đại này.

Trong mắt Giang Niệm Tư chứa nước mắt “Con biết, cảm ơn mẹ.”

Đinh Hồng Mai thở dài một tiếng: “Cám ơn cái gì, mẹ là người mãi mãi bảo vệ con, bảo vệ con gái bảo bối của mình, đây chính là tâm nguyện cả đời của mẹ. Cho nên Tư Tư không nên khiến mình tủi thân, nếu bị bắt nạt thì mẹ cùng các anh trai chị gái mãi mãi là đường lui của con, nếu ai dám bắt nạt con thì cho dù mẹ có phải liều cái mạng già này thì cũng sẽ bảo vệ con.”

“Con cũng đừng cảm thấy sau khi mình gả đến nhà người khác thì nên tam tòng tứ đức, Tư Tư của chúng ta rất ưu tú, phải trải qua cuộc sống vui vẻ thoải mái như ở nhà mình, nếu ai làm con không vui thì cũng đừng chịu đựng, nhẫn nhịn không khiến tất cả mọi người thoải mái mà chỉ khiến người khác được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước”

Mặc dù Đinh Hồng Mai cảm thấy những người ba mẹ có thể giáo dục ra Thẩm Trình sẽ không kém nhưng cần nhắc nhở cái gì thì bà vẫn nhắc nhở cái đó.

Dù sao từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng con dâu vẫn luôn là quyển kinh khó đọc.

Bà là một người có tính ích kỷ chỉ hi vọng con gái sống tốt, cho dù con gái có gây chuyện một chút thì cũng không sao.

Con gái nhà mình có tính cách tinh tế, mặc dù bướng bỉnh nhưng bình thường sẽ có ý nghĩ dĩ hòa vi quý. Rất ít khi vạch mặt với người khác cho nên Đinh Hồng Mai sợ cô cố kỵ quá nhiều mà khiến mình tủi thân.

“Mẹ, con biết... Giang Niệm Tư ôm Đinh Hồng Mai, càng nghe càng buồn.

Lời này của mẹ khiến cô có cảm giác mình sẽ phải rời xa người nhà mình ngay lập tức.

 

 

Hai mẹ con ôm nhau nói rất nhiều chuyện.

Nói một chút, Giang Niệm Tư nghĩ tới Lưu Vân Mạnh.

Ngày đó khi cô nhắc đến Lưu Vân Mạnh thì sắc mặt của mẹ rõ ràng không đúng.

Mặc dù cô không muốn can thiệp vào đời sống tình cảm của mẹ nhưng nếu như mẹ thật sự đến với Lưu Vân Mạnh thì cuộc sống sẽ rất cực khổ.

Bà phải cố gắng nghênh đón tam quan cùng tư tưởng của đối phương, còn phải cố gắng thích ứng với tiết tấu sinh hoạt của đối phương.

Hơn nữa ngày đó cô đã thăm dò qua, Lưu Vân Mạnh hoàn toàn không có suy nghĩ kia với mẹ cô.

Thế là cô cẩn thận từng li từng tí nói một câu: “Mẹ, mẹ cảm thấy Lưu Vân Mạnh như thế nào?”

Đinh Hồng Mai sững sờ.

Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện thân mật, bỗng nhiên nhắc đến Lưu Vân Mạnh, có ý tứ gì thì không cần nói cũng biết.

Con gái là người tâm tế, cô sẽ không vô cớ nhắc đến đối phương.

Đinh Hồng Mai “Lộp bộp” một chút trong lòng, cau mày nói: “Con đã nghe thấy những lời đàm tiếu kia rồi sao?”

“Lời đàm tiếu?” Giang Niệm Tư sửng sốt một chút: “Lời đàm tiếu gì?”

Đinh Hồng Mai yên lặng nhìn con gái, xác định cô thật sự không nghe thấy những lời đàm tiếu kia thì không nhịn được hỏi: “Không nghe thấy những lời kia, vậy thì tại sao con lại nhắc đến ông chủ Lưu?”

Phản ứng của Đinh Hồng Mai khiến Giang Niệm Tư cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm gì đó.

Hình như mẹ của cô đối với Lưu Vân Mạnh không giống những gì cô tưởng tượng.

“Mẹ, mẹ không nghĩ tới chuyện song hôn sao?”

Song hôn?

Đinh Hồng Mai cũng là người thông minh, mặc dù bà không học thức nhưng điều này cũng không cản trở việc bà phỏng đoán lời của con gái.

Nghe lời này một cái, lại nghĩ đến chuyện cô nhắc đến Lưu Vân Mạnh, Đinh Hồng Mai làm sao có thể không hiểu được.

Lập tức nổi giận đánh cô một cái: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, suy nghĩ lung tung gì thế, sau khi ba con qua đời, nguyện vọng duy nhất của mẹ chính là chăm sóc 4 anh chị em các con thật tốt, song hôn như cưới thêm, điều này không nằm trong những chuyện mẹ cân nhắc”

Lời của bà không giống như đang nói dối, Giang Niệm Tư hoảng hốt hiểu ra.

Cho nên ngày đó cô nhắc đến Lưu Vân Mạnh, sắc mặt của mẹ cô thay đổi không phải là bởi vì có ý đối với Lưu Vân Mạnh mà là những lời đàm tiếu kia.

Nghĩ đến chuyện lần trước mắt của Lưu Vân Mạnh bị thương, mẹ của cô cẩn thận chăm sóc ông ấy, Giang Niệm Tư hoàn toàn giác ngộ.

Có lẽ có người trong xưởng biết chuyện này, có vài người miệng xấu bắt đầu bàn tán.

Giang Niệm Tư hung hăng thở phào Bởi vì cô cảm thấy mẹ và Lưu Vân Mạnh thật sự không phải là người của một thế giới.

Nếu thực sự có cảm tình thì người thua thiệt chính là mẹ.

“Được rồi, con nhóc này, còn lo lắng cho mẹ nữa, mẹ còn ăn muối nhiều hơn con ăn cơm, mọi chuyện không giống con tưởng tượng”

Bị quở trách, Giang Niệm Tư còn cảm thấy vui vẻ, có thể là do tâm sự buông xuống.

Chỉ chốc lát sau, giờ lành đến.

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Hứa Quan Quan cùng Giang Tuyết còn có Giang Đậu Đậu chạy vào.

“Mau mau đóng cửa lại, chú rể tới.”

Đinh Hồng Mai làm mẹ cho nên cũng không ở lại làm ầm cùng bọn nhỏ mà tìm cái cớ đi ra ngoài trước.

DTV

Đội ngũ tới đón dâu rất đông, từng hàng binh sĩ mặc quân trang màu xanh, Giang Bằng Vũ cùng Thiệu Dương đi ở hai bên trái phải Thẩm Trình, bị gọi đùa là tả hữu hộ pháp.

Khi đến cửa phòng, không thể thiếu quá trình đưa đẩy.

Giang Bằng Vũ đang chuẩn bị lừa gạt người ở bên trong mở cửa thì Hứa Quan Quan ở bên trong hô: “Giang Bằng Vũ, tên phản đồ này, anh quên Thẩm Trình muốn cưới em gái mình sao, anh làm con hổ mở đường ở đây làm gì.

 

 

Giang Bằng Vũ sững sờ, vỗ đùi, nói rất có đạo lý, đây không phải là anh ta đang giúp Thẩm Trình cướp em gái của mình sao?

Thế là một người vốn định đẩy cửa đột nhiên ngăn ở cửa chính, gọi Thẩm Trình: “Ha, hôm nay có tôi ở đây, nếu không đưa đủ tiền, không uống đủ rượu thì đừng mong cưới em gái tôi.”

Thẩm Trình sớm biết không thể nhờ vả Giang Bằng Vũ cho nên đã sớm có kế hoạch đối phó anh ta.

Anh liếc mắt nhìn Thiệu Dương, mắt mỉm cười, ra hiệu Thiệu Dương hành động.

Thiệu Dương đưa tay lên không trung vỗ cái đốp, tiếng nói miễn cưỡng: “Những người ở ba hàng đầu tiên”

“Vâng”

Một tiếng gầm đồng thanh, một đám đàn ông đi qua.

Có người bắt tay, có người nhấc chân, có người ôm đâu.

Cứ như vậy tứ phía Giang Bằng Vũ bị nhấc ra ngoài, Giang Bằng Vũ dùng lực giãy dụa, nhưng mà hai bên người anh ta có thật nhiều kẻ địch.

“Thẩm Trình, tên súc sinh này, Thiệu Dương, tên phản đồ này, có còn muốn cưới quả ớt nhỏ nhà ta nữa không?”

Đáy mắt Thiệu Dương chứa ý cười dày đặc, đồ ngu ngốc, vạch trần anh ấy làm cái gì.

May là những âm thanh khác ở bên ngoài lớn, nhưng mà anh ấy vẫn che giấu tính chất mà bổ sung một câu: “Đoàn trưởng Giang, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy”

Trả lời lại anh ấy là tiếng chửi rủa ríu rít của Giang Bằng Vũ.

Tất nhiên là người bên trong có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Giang Niệm Tư che miệng ngã xuống giường vui vẻ.

Hứa Quan Quan nói: “Thẩm Trình, anh không tử tế.”

Thẩm Trình lấp một chồng hồng bao đi vào.

Hứa Quan Quan cùng Giang Đậu Đậu lập tức vội vàng nhặt hồng bao.

Giang Tuyết có loại cảm giác cô gái và đứa trẻ này vô dụng, có chút như vậy mà đã bị đánh tơi bời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK