Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay đút trong túi áo của cô ta đột nhiên nắm chặt, móng tay cũng bấu vào trong da thịt của mình nhưng vẫn không biết.

Cô ta cũng chỉ nói những lời nói thật, không hề thêm mắm dặm muối, mỗi một câu đều rất chân thật, còn về việc người kia có tin Giang Niệm Tư hay không thì đó không phải chuyện của cô.

Thẩm Thanh Tuệ thẳng lưng đi nhanh về phía trước, cô ta cũng không có làm gì sai, cũng không hề vu khống Giang Niệm Tư, những cái này đều do cô ta thật sự nghe được.

Nếu cô là người thật sự bản lĩnh, vậy thì không cảm thấy khó xử đối với e ngại của người khác mới đúng.

Giang Niệm Tư đang báo cáo tình hình cho Lục viện trưởng, chợt cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Lư Lan Nguyệt nắm tay con trai xuất hiện ở ngoài phòng.

“Lục viện trưởng.” Vừa mới mở miệng đã thấy có một cô gái xinh đẹp đứng bên trong, Lư Lan Nguyệt đột nhiên nhanh trí, lập tức xác định được thân phận của người này.

Tuổi trẻ?

Lông mày của cô ấy nhíu lại.

Còn đang muốn nói chuyện, thì đứa con trai đang được cô ôm đột nhiên chạy về phía cô gái ấy.

Đứa bé lập tức đi lên ôm lấy đùi của Giang Niệm Tư: “Chị gái xinh đẹp, em cuối cùng cũng tìm được chị.”

“Hửm?” Giang Niệm Tư cúi đầu nhìn đứa nhỏ trước mắt, đây là ai vậy?

Vì sao lại biết cô.

Giang Niệm Tư không nói lời nào khiến đứa nhỏ trở nên lo lắng, cậu bé tháo hai b.í.m tóc nhỏ, dùng tay làm rối tóc nói: “Là em đây, chị gái, chị đã quên rồi sao, em là đứa nhỏ bị kẻ bắt cóc hạ thuốc mê ở trên xe lửa, cũng nhờ có chị và anh trai kia đã cứu em, chị quên rồi sao?”

Nói đến phần sau, đứa nhỏ càng nói về sau miệng càng chu ra tựa như có thể treo cả chai dầu lên đó, cậu bé còn nghĩ khi lớn lên sẽ lấy cô làm vợ, thế mà sao cô lại có thể quên cậu bé.

Cậu bé vừa nói, Giang Niệm Tư đã nhớ ra.

Vì đứa nhỏ thắt hai b.í.m tóc nhỏ nên nàng suýt chút nữa đã không nhận ra, cuối cùng chỉ là bèo nước gặp nhau.

 

 

em “Hóa ra em là cậu bé thông minh kia” Giang Niệm Tư mỉm cười xoa xoa đầu cậu bé, cô nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi phía sau, điềm đạm nói: “Cô là mẹ của cậu bé, đứa nhỏ rất hay chạy loạn, lần sau cô nhớ trông chừng cho kỹ.”

Lư Lan Nguyệt ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư: “Thu Thu, con nói cô ta là ai?”

“Mẹ, chị ấy là người mà con hay nhắc đến, chính là chị gái đã cứu con ở trên xe lửa.

Tuy được nghe chứng thức lại lần nữa, Lư Lan Nguyệt vẫn giật mình một chút.

Khoảng thời gian đó cảm xúc của cô ấy không tốt, cũng cảm thấy được người của ba bảo vệ khiến cô ấy không có tự do, điều này khiến cô ấy muốn đi ra ngòa hít thở không khí.

Vì vậy cô ấy đã một mình mang theo đứa nhỏ rời khỏi chỗ mà ba bảo vậy, chạy trốn đi đến chỗ xa thật xa.

Đó là quyết định mà cô ấy hối hận nhất.

Bởi vì quyết định này đã khiến cô ấy suýt chút nữa mất đi bảo bối quan trọng nhất của cô ấy.

Khoảng thời gian Thu Thu, bị mất tích, cô ấy đã bị khủng hoảng cùng lo âu ở trong lòng, dường như nó bảo phủ lấy cô ấy.

Nếu không có tin tức của Thu Thu, cô ấy hận không thể đi tìm chết.

Ngay ở lúc cô ấy đau đớn muốn chết, cảnh sát đã đưa con của cô ấy trở về.

Sự vui sướng khi mất đi mà tìm lại được, người bình thường căn bản sẽ không tưởng tượng được.

DTV

Với cô ấy mà nói, người đem Thu Thu trở về, chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà cô ấy, không ai thay thế.

“Ân nhân”

Lư Lan Nguyệt đột nhiên đi nhanh đến, cô ấy lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Giang Niệm Tư.

Đối phương có con lớn như vậy, cho dù nhìn thấy trẻ tuổi, nhưng chắc chắn vẫn lớn hơn Giang Niệm Tư nhiều.

Đột nhiên phải nhận một lễ lớn như vậy, Giang Niệm Tư bất ngờ vội nâng cô ấy dậy: “Cô mau đứng dậy đi, đừng như vậy.

Lư Lan Nguyệt bất chấp sự ngăn cản của Giang Niệm Tư mà “bốp bốp bốp” dập đầu mấy cái với Giang Niệm Tư.

“Tôi cần phải làm như vậy, cô đã cứu sống cả nhà chúng tôi, cô xứng đáng nhận được điều này”

Giang Niệm Tư không có thói quen như vậy, cô dùng sức kéo đối phương vì sợ đối phương sẽ tiếp tục, cô vội nói: “Cái kia, tôi có người bệnh cần phải nhanh chóng trị liệu, cô như thế này sẽ làm chậm trễ thời gian của tôi.”

DTV

Chữa trị cho người bệnh?

Lư Lan Nguyệt nhớ đến mục đích tới đây của cô ấy, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cô ấy lại không thể nói ra một câu tthay đổi người.

Nhưng bệnh tình của ba cô ấy, thật sự không thể bỏ qua, Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y của Giang Niệm Tư: “Ân nhân... Cô, cô thật sự có thể cứu sống ba của tôi sao?”

Giang Niệm Tư dùng lực nhẹ nhàng nâng cô ấy đứng dậy, cô hiểu rõ người nhà lo lắng nên dịu dàng trấn an: “Bác sĩ chúng tôi sẽ dốc hết sức lực để giúp cho ba của cô.”

Thu thu lúc lại ôm đùa Giang Niệm Tư nói: “Đúng vậy, mẹ ơi, chị gái rất lợi hại chắc chắn sẽ cứu được ông ngoại.”

Lư Lan Nguyệt nhìn ánh mắt dịu dàng của Giang Niệm Tư, cô ấy cảm nhận được một tia tin tưởng.

Cô gái có lòng thiện lương như vậy, làm sao có thể lấy tính mạng của người ta ra nói đùa được chứ?

Nếu như không có năng lực, nàng chắc chắn sẽ không tùy ý nhận phần chữa trị cho ba.

“Vậy làm phiền ân nhân.”

Thẩm Thanh Tuệ sau khi nói ra tin tức như vậy cho Lư Lan Nguyệt biết, trong lòng cô ta vẫn luôn bất an.

Từ sâu trong đáy lòng luôn có một thứ giày xéo lương tâm của cô ta.

Cô ta đợi rất lâu, không chờ được tin tức đổi bác sĩ, mà chờ được tin tức Giang Niệm Tư tiếp nhận trị liệu.

Bác sĩ Lâm cùng bác sĩ Dương đều chạy đến đó, Hứa Triều Dương cũng không ngoại lệ.

Chỉ có cô ta một mình ngồi trên ghế ở phòng thí nghiệm suy nghĩ một lúc lâu, cũng vội vàng chạy ra ngoài.

 

 

Giang Niệm Tư muốn chữa trị cho người bệnh, lúc này còn đang ở trạng thái hôn mê.

Biết Giang Niệm Tư đã bắt đầu chữa trị, cũng chính là vào lúc tan ca, các bác sĩ nghe tin đều chạy đến xem tình hình.

Bác sĩ Đỗ cùng bác sĩ Từ chạy nhanh nhất, trong tay còn cầm notebook.

Lần này ngoài Trung y ra thì Tây y cũng có rất nhiều người đến, bọn họ còn đến phòng bệnh trước cả Giang Niệm Tư.

Vào lúc Giang Niệm Tư đi đến, trong phòng bệnh đã có nhiều bác sĩ đến đó.

Ngay cả viện trưởng cũng đích thân hộ tống Giang Niệm Tư cùng nhau đo đến đây.

Nhìn thấy đội trận như vậy, ai không biết, còn tưởng bên trong có vàng.

Thấy Giang Niệm Tư đi đến, đám người chủ động nhường đường còn lễ phép mà gọi một tiếng: “Xin chào Giang chủ nhiệm”

“....Chào mọi người”

Cũng may các bác sĩ đều có chừng mực, tuy rằng chen chúc ở trong phòng bệnh nhưng vẫn cách rất xa giường của người bệnh, bên kia có khoảng không gian rất lớn.

Giang Niệm Tư từ chỗ đám người đi qua đó, đi đến trước giường bệnh.

Đầu tiên cô mở mí mắt của ông Lư lên nhìn một chút, rồi lại ấn một chút ở một bên cổ của ông.

Những người khác cũn vô thức ngừng thở.

Bác sĩ Đỗ ở bên cạnh không nhịn được, nói: “Bác sĩ Giang, tình huống như thế này, cô thật sự có thể trị liệu được sao? Nếu như không chắc chắn có thể giao cho bác sĩ có kinh nghiệm hơn đến chữa trị.”

Bác sĩ Đỗ nói vậy cũng không phải nghi ngờ năng lực Giang Niệm không đủ.

Mà ngược lại, ông ấy rất ngưỡng mộ Giang Niệm Tư, nhưng vì sự tài năng của cô mà ông ấy sợ, nếu cô thất bại trong sự kiện lớn như thế này, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô.

Giang Niệm Tư mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ Đỗ đã nhắc nhở, nhưng loại ca bệnh này, tôi có thể nắm chắc bảy mươi phần trăm là có thể chữa trị được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK