Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn Hứa Triều Dương, đôi mắt đen trắng đầy kiên định, bình tĩnh nói: “Ở trong mắt tôi, chỉ có người bệnh và người không bệnh mới là khác nhau, nếu đã đến khám bệnh vậy chỉ là người bệnh, còn người thường là như thế nào? Người không bình thường thì như thế nào? Điều bác sĩ như chúng ta nên làm, chính là đem hết khả năng mà chúng ta cố cứu lấy người bệnh, dù cố gắng nhưng vẫn không được vậy thì cũng không thẹn với lương tâm.”

Quá kiêng dè, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.

Lời cô nói rất nhẹ nhàng nhưng đạo lý này mọi người đều hiểu rõ, chỉ là ai có thể thật sự không bị ảnh hưởng thói đời, ai có thể thật sự không sợ hãi?

Ngay cả Thẩm Thanh Tuệ cũng kinh ngạc trong giây lát.

Cô ta nhìn về phía Giang Niệm Tư, phát hiện trong mắt của cô cũng không hề có sự kiêu ngạo và khoe khoang chút nào, cô bình tĩnh giống như đang nói chuyện bình thường.

“Bộp bộp bộp..” Hứa Quan Quan vỗ tay thật mạnh, trên mặt là sự vui mừng nhìn Giang Niệm Tư nói: “Bác sĩ Giang nói có lý, đó cũng chỉ là một người bệnh.”

Cô ấy không thể có tâm lý giống cô, nhưng cũng không ảnh hưởng sự ngưỡng mộ của cô ấy dành cho CÔ.

Hứa Quan Quan cảm thấy, Giang Niệm Tư thật sự đã từng chút đổi mới nhận thức của cô ấy.

Đây là một cô gái trẻ hơn cô ấy, vậy mà có thể có quyết đoán lớn như vậy, đối mặt với bất cứ tình huống khó khăn gì cũng không luống cuống.

Hai tay của cô ấy vỗ đã muốn nát nhừ.

Viện trưởng Lục gật đầu, cười nói: “Ông bác sĩ Trương Khởi Tiên thật sự đã bồi dưỡng cho bệnh viện chúng ta một bác sĩ vô cùng xuất sắc, tốt, vậy ông Lư sẽ giao cho bác sĩ Giang vậy.”

Trương Khởi Tiên?

Bác sĩ Dương lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang kế nghiệp từ ông Trương Khởi Tiên sao?”

Sư phụ của Giang Niệm Tư chính là ông nội của cô, ở đời sau là một danh y nổi tiếng toàn thế giới.

Nhưng những lời này cũng không có cách nào để nói ở nơi này.

Cô gật gật đầu: “Ừm, ông Trương đã dạy tôi rất nhiều thứ.”

Đều đến từ khu chính của khoa Trung y, ai mà không biết bác sĩ Trương Khởi Tiên chứ.

 

 

Bốn người Hứa Triều Dương đều cùng lúc nhìn về phía Giang Niệm Tư.

Thảo nào, thảo nào nàng có thể có được bản lĩnh lớn như vậy, hóa ra là học trò của bác sĩ Trương Khỏi Tiên.

Thẩm Thanh Tuệ cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Cô không phải do ông nội của cô ta đề cử đến đây sao?

Vì sao lại là học trò của bác sĩ Trương Khởi Tiên?

Có danh tính là học trò của bác sĩ Trương Khởi Tiên, đã lập tức đánh tan đi sự lo lắng của bác sĩ Dương cùng bác sĩ Lâm.

Suy cho cùng, ông Trương, người đã từng có những bước đột phá trong nhiều trường hợp chữa trị mà người bình thường không thể trị được.

Ánh mắt của Thẩm Thanh Tuệ đã lóe lên nhiều lần và ánh mắt cô ta nhìn về phía Giang Niệm Tư cũng trở nên phức tạp hơn.

Giây tiếp theo, cô ta đã trở về loại cảm giác không được thoải mái.

Dựa vài cái gì mà Thẩm Trình có thể tìm được đối tượng tốt như vậy?

DTV

Anh không xứng.

Giang Niệm Tư cũng mặc kệ trong lòng cô ta đang nghĩ gì, sau khi xác định được phương án, Giang Niệm Tư yêu cầu chuẩn bị công cụ trị liệu, cuộc họp đến đây cũng kết thúc.

Giang Niệm Tư ngồi ở nơi cách cửa gần nhất, nên sau khi kết thúc cuộc họp, cô ta là người đầu tiên ra khỏi phòng họp.

Một bên khác, viện trưởng Lục đã đích thân đi tiếp đón người nhà của ông Lư.

Con gái của ông ấy kéo tay của viện trưởng Lục khóc không thành tiếng: “Viện trưởng Lục, ông nhất định, nhất định phải cứu sống ba của tôi, cầu xin ông, tôi có thể quỳ xuống xin ông cũng được.”

“Cô đừng như vậy...” Viện trưởng Lục vội giữ chặt cô ấy: “Lư đồng chí, bệnh viện của chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để cứu lấy lãnh đạo, xin cô hãy yên tâm.”

Lư Lan Nguyệt nghe vậy cảm thấy có hy vọng, trái tim đang nghẹn lại trong cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống một chút.

Cô ấy lo lắng hỏi: “Vậy ba của tôi chắc chắn sẽ không sao hết đúng không?”

“Dù cho điều trị bất cứ ca bệnh nào cũng không thể xác định được tính nguy hiểm hay không, chúng tôi chỉ có thể bảo đảm, bác sĩ chắc chắn sẽ không lơ là nhưng không thể bảo đảm tình hình của ông ấy.”

Lư Lan Nguyệt cũng biết điều này.

Chỉ là cô không chịu nổi sự giày vò này: “Cảm ơn viện trưởng Lục”

Sau khi viện trưởng Lục rời đi, Thẩm Thanh Tuệ đã đi lướt qua người cô ấy, Lư Lan Nguyệt nhận ra cô ta, đây chính là con gái của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm chỉ có duy nhất một người là bác sĩ.

Cũng là người xuất sắc còn có thiên phú.

“Thanh Tuệ, cô có biết ai đang chữa trị cho ba của tôi không? Có phải là bác sĩ tốt nhất ở bệnh viện này không?” Lư Lan Nguyệt hỏi.

Thẩm Thanh Tuệ lễ phép mà gọi một tiếng: “Dì Lư.”

Lư Lan Nguyệt đang chờ tin tức, thấy cô ta chỉ gọi một tiếng sau đó không nói gì nữa, cô ấy có chút nôn nóng nói: “Cô mau nói đi”

Thẩm Thanh Tuệ ăn ngay nói thật: “Cái này cháu cũng không biết rõ thực lực của cô ấy lắm, dù sao cô ấy cũng chỉ mới mười chín tuổi, cũng vửa đến bệnh viện không được bao lâu.”

“Cái gì?”

Giọng nói của Lư Lan Nguyệt cao vút: “Để một đứa chỉ mới mười chín tuổi khám bệnh cho ba của tôi?”

Thẩm Thanh Tuệ nhiíu mày, nói: “Cô ấy là học trò của bác sĩ Trương Khởi Tiên ở khu chính bệnh viện.”

Trương Khởi Tiên, Lư Lan Nguyệt biết người này, ông là bác sĩ Trung y được kính trọng nhất ở khu chính, sau này cũng không biết vì sao mà dứt khoát, kiên quyết từ bỏ công việc ở bệnh viện, lúc sau đi đến nơi nào cũng không ai biết.

Lư Lan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của đối phương cô ấy vẫn rất lo lắng.

Sư phụ lợi hại thì không sao, nhưng ai biết đồ đệ có nhất định học hết các kỹ năng của sư phụ hay không.

Cô ấy lo lắng sốt ruột muốn đi nhờ viện trưởng Lục thay đổi bác sĩ trị liệu, nhưng cũng lo mình sẽ làm chậm trị liệu cho ba.

Lúc này, từ phía xa có một người đàn ông ôm một bé trai như được điêu khắc bằng ngọc đi đến.

 

 

Đứa nhỏ vừa thấy Lư Lan Nguyệt đã giang hai tay, chạy về phía cô ấy, gọi: “Mẹ ơi.”

Thẩm Thanh Tuệ cùng Lư Lan Nguyệt đều ở cùng một hướng, chỉ có điều cô ta đứng ở phía trước một bước, so với Lư Lan Nguyệt thì ở gần bé trai hơn.

Tóc của bé trai đã dài, được thắt thành hai b.í.m tóc nhỏ.

DTV

Thẩm Thanh Tuệ trong lúc nhất thời cũng ngây người.

Một tiếng gọi mẹ kia, loáng thoáng như gọi cô ta.

Nghĩ đến Thẩm Trình lấy con gái ra uy h.i.ế.p cô ta, Thẩm Thanh Tuệ cuối cùng vẫn mất đi lý trí.

Cô ta đột nhiên quay đầu lại nói với Lư Lan Nguyệt: “Tuy cô ta là đồ đệ của cựu bác sĩ Trương Khởi Tiên, nhưng cũng là người yêu của Thẩm Trình, cô ta không phải là người được cựu bác sĩ Trương đề cử đến, mà do ông nội của cháu giúp cô ta đến nơi này làm việc”

Cô ta đã nghe được ông nội gọi điện thoại đến và dặn dò viện trưởng Lục phải biết chăm sóc cô gái mà ông đã sắp xếp đến đây.

Lư Lan Nguyệt ôm chặt con trai, vừa nghe Thẩm Thanh Tuệ nói, cô ấy chỉ cảm thấy cả người đều lạnh buốt.

Những người này đã điên hết rồi sao?

Thế mà dám đối xử với ba cô ấy như vậy?

Ở trong chính giữa quyền lực nên lúc nào cũng có rất nhiều âm mưu, ba của cô ấy đến bên này, đột nhiên phát bệnh nên phải nằm viện, vậy mà lại sắp xếp một bác sĩ trẻ tuổi không có kinh nghiệm cho ba của cô ấy, đây là có ý gì?

Người chủ mưu sẽ là ai?

Lư Lan Nguyệt nhất định sẽ không cho phép.

Cô ấy lôi kéo con trai của mình hỏi Thẩm Thanh Tuệ: “Văn phòng của Lục viện trưởng ở đâu vậy?”

Thẩm Thanh Tuệ mỉm cười chỉ vào một nơi: “Từ bên kia đi lên là có thể thấy.”

“Được.”

Lư Lan Nguyệt nổi giận đùng đùng dẫn theo con trai đi đến nơi đó.

Thẩm Thanh Tuệ đứng ở một chỗ, trong mắt của cô ta tràn ngập sự giằng co và cũng không có xác định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK