“Thẩm Trình, Thẩm Trình.”
Cô lớn tiếng gọi tên Thẩm Trình, trong mơ, đống phế tích bao phủ Thẩm Trình càng lúc càng cách xa cô.
Ngay khi Giang Niệm Tư mất hết can đảm thì hai tay đã bị ai đó giữ chặt.
Bên tai truyền đến tiếng Thẩm Trình gấp gáp lo lắng: “Niệm Niệm.
Giang Niệm Tư vọt ra khỏi mặt nước, bọt nước từ đỉnh đầu cô trượt xuống, đang chảy ào ào vào trong thùng gỗ.
Trong lòng Giang Niệm Tư vẫn sợ hãi nhìn người đàn ông ở trước mắt.
“Mơ sao?”
Thẩm Trình dùng một tay kéo cô vào trong ngực, cũng không để ý cô sẽ làm ướt quần áo của mình.
“Tại sao chưa gì đã ngủ mất rồi.”
Thẩm Trình ôm Giang Niệm Tư thật chặt, trong lòng còn sợ hãi hơn cả cô.
Sau đó anh đi đến ban công cầm lấy bộ đồ, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy người còn đang đứng ở rìa thùng gỗ vào một giây trước đã chìm ở trong thùng gỗ.
Dáng vẻ cô liều mạng giãy dụa ở dưới nước khiến đầu óc Thẩm Trình ngơ ngác, suýt nữa là quên phản ứng lại.
Cằm của Giang Niệm Tư đặt ở trên hõm vai Thẩm Trình, hai cánh tay dùng sức giữ chặt anh, liều mạng hít không khí.
Cảm giác hít thở không thông vừa rồi thực sự làm cho người ta khó chịu đến mức tim đập rộn lên.
Cô hoàn toàn không muốn trải nghiệm ngoài đời, một giây cũng không muốn.
Chỉ là tưởng tượng đến cảnh Thẩm Trình bị chôn dưới đống phế tích mà không có người cứu viện thì cô lại cảm thấy trong dạ dày truyền đến từng đợt cảm giác buồn nôn.
Có một lần như thế, Thẩm Trình cũng không yên tâm để cô tiếp tục ngâm bồn tắm mà trực tiếp ôm cô ra khỏi thùng gỗ, tìm một chiếc khăn sạch lau cho rồi rồi lại ôm cô trở về trên giường.
Giang Niệm Tư rúc vào trong n.g.ự.c Thẩm Trình, hai tay ôm sát cổ của anh.
Thẩm Trình nhìn ra cô đang sợ cho nên vừa nhẹ nhàng an ủi cô, vừa hỏi cô nằm mơ thấy gì.
Giang Niệm Tư lắc đầu, dụi đầu vào cổ anh mấy cái: “Không có chuyện gì.”
Cô thực sự không muốn nhớ lại giấc mơ kia.
Nhưng mà thứ đáng sợ hơn giấc mơ kia là đây không phải một giấc mộng bình thường mà chính là một loại dự báo.
Biểu thị sắp chuyện xảy ra.
Mà có thể thay đổi được hay không thì tất cả đều phải xem cô.
Cũng giống như một người bình thường, bỗng nhiên có năng lực dự báo nguy hiểm nhưng lại không cho cô thực lực đối kháng.
Giang Niệm Tư sợ, nguồn gốc của nỗi sợ này chính là bản thân không thể thay đổi.
Cô muốn nhanh chóng làm gì đó với Thẩm Trình để xua tan sự lo lắng khủng hoảng trong lòng mình.
Thế là cô chủ động hôn Thẩm Trình.
Cô cẩn thận hôn môi Thẩm Trình, nhưng cảm giác lo lắng khủng hoảng trong lòng lại không biến mất nửa phần.
Cô cất giấu tâm sự.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Trình.
Không thể để cô nói ra, điều duy nhất mà Thẩm Trình có thể làm chính là xóa đi sự khủng hoảng của cô.
Anh ôm lấy cô, quấn lấy cô hôn sâu.
Môi đỏ lưu luyến ở giữa cổ nhưng Thẩm Trình lại không thật sự muốn cô.
DTV
Nhìn thấy hơi thở của cô thay đổi, suy nghĩ bị thay đổi thì Thẩm Trình yêu thương hôn lên trán của cô một cái.
“Niệm Niệm, chúng ta sinh con được không?”
Anh nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của cô, tình cảm nồng nàn trong mắt anh gần nhưu có thể bao phủ Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Đừng...
“
Cô dùng một tay chống lên n.g.ự.c của anh, lắc đầu: “Không muốn.”
Cô đột ngột phản ứng khiến Thẩm Trình hoài nghi.
Hành động hôm nay của cô rất kỳ lạ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh thì Giang Niệm Tư tìm cái cớ: “Em có chút buồn ngủ, ngủ đi”
Tính toán theo thời gian, hôm nay là ngày nguy hiểm của cô, chuyện giấc mơ còn chưa được giải quyết, cô không dám để biến cố xảy ra.
Nếu như lúc mang thai đúng vào lúc mọi chuyện xảy ra thì chẳng phải cô sẽ rất bị động sao?
Thẩm Trình xoa đầu của cô, không vạch trần lời nói dối của cô, hôn nhẹ lên trán của cô rồi nói: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ ở ngay bên cạnh em, đừng sợ.”
Anh sợ cô tiếp tục mơ mà không có ai đánh thức.
Tâm tư của Giang Niệm Tư rất mẫn cảm, cô biết Thẩm Trình không tin lời mình nói.
Nhưng cô cũng biết, cho dù Thẩm Trình không tin lời của cô thì cũng không nghĩ cô có ý đồ khác.
Cho nên cô yên tâm ngủ thiếp đi ở bên cạnh anh.
Xin lỗi vì tạm thời cô không thể nói rõ cho anh biết.
Anh có tin hay không là thứ yếu, Giang Niệm Tư chỉ sợ mình không thể ngăn cản tất cả, thậm chí sẽ có chuyện không tốt xảy ra nếu cô nói chuyện này ra ngoài.
Trong lòng cô không chắc chắn loại chuyện thần bí như vậy.
Quỷ mới biết liệu có bàn tay thần bí nào đang âm thầm thao túng tất cả những chuyện này không.
Ngày hôm sau, khi Giang Niệm Tư tỉnh dậy thì Thẩm Trình đã ra cửa.
Vì nguyên nhân nghề nghiệp cho nên anh thường xuyên dậy rất sớm.
Trên bàn có đồ ăn sáng mà Thẩm Trình lấy từ nhà ăn về cho cô.
Giang Niệm Tư ăn vài miếng rồi đến bệnh viện.
Liên tiếp 5 ngày, Giang Niệm Tư đều lặp đi lặp lại làm ba loại thuốc.
Đa số đồ được mua đều là băng gạc, bông ngoáy tai, còn có rất nhiều dụng cụ y tế.
Cô nhớ kỹ, trong mơ, có rất nhiều loại vật tư không thể đưa đến, ngoại trừ chuyện xảy ra khẩn cấp thì cũng bởi vì đầu đường bị chắn.
Thế là Giang Niệm Tư lại đi nhờ Lưu Vân Cường.
Cô nhờ Lưu Vân Cường tìm hết mấy chiếc xe chở hàng trước.
Ngày thứ sáu, Giang Niệm Tư đi tới thành phố tiếp tục mua dược liệu.
Lần này là Hứa Quan Quan đi cùng cô.
Bởi vì Hứa Quan Quan vừa vặn tới nội thành có việc.
Hứa Quan Quan đứng ở trước gian hàng nhỏ mua đồ, phía trước đột nhiên có một con bướm xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô ấy.
Hứa Quan Quan rất thích bướm đẹp cho nên liền đuổi theo nó.
Chủ sạp hàng cho rằng Hứa Quan Quan cầm đồ muốn chạy trốn cho nên đuổi theo cô ấy.
Cũng chính một tích tắc này, một chiếc ô tô mất khống chế bỗng nhiên đụng vào gian hàng nhỏ.
Một tiếng vang này kinh động Giang Niệm Tư đang mua dược liệu.
Cô quay đầu lại, vị trí kia chính là chỗ Hứa Quan Quan vừa đứng.
Giang Niệm Tư vội vàng chạy tới, lại phát hiện không có ai bị đụng vào.
Hứa Quan Quan từ phía sau chạy tới, giữ lấy cánh bươm bướm, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm thật, nếu vừa rồi tôi không chạy đi bắt con bướm này thì chắc chắn sẽ bị đụng”
Giang Niệm Tư quay đầu nhìn con bướm trong tay cô ấy.
Con bướm đập cánh như đã thay đổi số mệnh của người khác.
Vào khoảnh khắc như thế, những lo nghĩ ở trong lòng Giang Niệm Tư gần như được phóng thích hoàn toàn.
DTV
Bướm vỗ cánh mà còn có thể thay đổi vận mệnh của người khác, vậy thì chuyện mà cô biết sắp xảy ra, không có lý do gì mà không tránh khỏi.
Cô đột nhiên có lòng tin.
Vào lúc ban đêm, 3h sáng, tiếng nói và tiếng còi khẩn cấp vang lên đánh thức Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình đang ngủ.
Thẩm Trình vội vàng mặc quần áo chạy tới tụ tập.
Giang Niệm Tư cảm thấy có vẻ như trận động đất kia đã xảy ra.
Buổi tối hôm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Các chiến sĩ bị khẩn cấp tụ tập.
Chỉ còn lại một ít binh lính canh gác ở quân đội, Triệu Lữ thông báo cho tất cả những người còn lại lập tức chuẩn bị xuất phát.
Huyện Bắc Dư động đất, tình trạng vô cùng nghiêm trọng, cấp bách.
Vào 3h sáng ban đêm tĩnh mịch, các chiến sĩ đồng loạt hét lên, động đất đến mức lòng người bên khu nhà bên này cũng bàng hoàng.
Xem như người nhà quân nhân, bọn họ đã sớm quen với những tình huống bất ngờ này.
Nhưng những tình huống điều động nhiều người như vậy thì đa số đều là chuyện quan trọng.
Nhóm đàn bà con gái trong khu nhà đều nhanh chóng mặc quần áo chạy đến hành lang bên ngoài.
Giang Niệm Tư mặc xong quần áo thì đi thẳng tới chỗ mọi người tụ tập ở lầu mình.
Mẹ của Thường Minh là Lương Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ.