Thẩm Trình cảm thấy, lần này Niệm Niệm nhà anh xảy ra chuyện, giống như càng kiều mềm hơn trước kia.
Cũng càng thân mật hơn.
Cảm giác nói không nên lời, nhưng Thẩm Trình rất thích cô dán anh như vậy, không chỉ còn là bác sĩ Giang dịu dàng.
Anh cúi đầu hôn môi cô một cái, sau đó dán mỗi cô hỏi cô: “Anh có cách nào có thể giúp em?”
Về phương diện này, Thẩm Trình thừa nhận mình vô dụng.
Anh không có cách giảm bớt đau đớn của cô, cũng không có cách đau thay cô.
Anh đau lòng cho cô, lại bất lực.
Không chỉ có Thẩm Trình cảm thấy Giang Niệm Tư trở nên dính người, Giang Niệm Tư cũng cảm thấy sau khi bị thương lần này, Thẩm Trình cũng trở nên dính hơn trước kia.
Hơn nữa có một loại cảm giác không để bụng người khác thấy thế nào không kiêng nể gì.
Trước kia có người khác ở đây, tiếng anh nói chuyện, còn có thần thái đều khắc chế, không có biểu hiện đến đặc biệt thân mật.
Hiện tại cho dù có nhân viên y tế ở đây, anh cũng dùng tiếng nói dịu dàng ắp hóa thành nước kia gọi cô là Niệm Niệm.
Có lần Hứa Quan Quan tới kiểm tra phòng, Thẩm Trình không đóng cửa kín, cô ấy đã đẩy cửa vào được.
Vừa hay thấy Thẩm Trình đang hôn cô, bị thấy anh cũng chỉ rất bình tĩnh đứng dậy.
Giang Niệm Tư thở dài, người đàn ông này càng hiểu biết càng làm người hãm sâu.
Yêu anh thật là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
Bởi vì anh quá tốt.
Mấy ngày này bị thương, Thẩm Trình chăm sóc Giang Niệm Tư các mặt.
Từ thức ăn đến giặt quần áo, đều một tay anh xử lý.
Vốn hai người lập tức có thể kết hôn, bởi vì chuyện bị thương, cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài ra, anh đã thông báo cho ba mẹ bọn họ, để cho bọn họ hoãn lại.
Chuyện Giang Niệm Tư bị thương này, cô không để Giang Bằng Vũ nói cho Đinh Hồng Mai.
Bởi vì hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, Giang Niệm Tư không muốn để bà lo lắng.
Trong lúc cô dưỡng thương, bác sĩ Đỗ và mấy bác sĩ ngày đó ở đây lục tục tới nhìn cô rất nhiều lần.
Mỗi lần bác sĩ Đỗ thấy cô đều muốn nói lại thôi, Giang Niệm Tư biết ông ấy để ý cái gì, mỗi lần đều cười trấn an ông ấy, nói về sau muốn tìm ông ấy để cần hỗ trợ.
Mỗi khi vậy bác sĩ Đỗ cảm thấy mình có chỗ dụng võ, vẻ mặt áy náy đến đây, sau đó hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách trở về.
Đã trải qua gần một tháng dưỡng thương, rốt cuộc Giang Niệm Tư có thể xuất viện.
Được Thẩm Trình hầu hạ quen, cô ngồi ở mép giường, giang hai tay với anh: “Thay quần áo cho em.”
Nói ra đúng lý hợp tình.
Thẩm Trình rũ mắt nhìn cô vợ nhỏ của anh, đáy mắt đầy ý cười.
Cô thật sự xem anh là Liễu Hạ Huệ.
Anh cúi người tới gần cô, Giang Niệm Tư cho rằng anh muốn thay quần áo cho cô, giây tiếp theo, môi đỏ bị anh chặn lại.
Cô kêu một tiếng, bị Thẩm Trình đè ngã trên giường bệnh.
Anh dịu dàng hôn, bàn tay to lại không quy củ, chạy lên trên theo vạt quần áo.
Đột nhiên, Giang Niệm Tư trợn tròn đôi mắt.
DTV
“Thẩm Trình, anh làm gì vậy?” Cô ấn tay làm loạn của anh xuống.
Người đàn ông này cũng quá lớn mật rồi đó.
Lúc trước hôn thôi cũng mặt đỏ, hiện tại lại dám đối xử với cô như vậy.
Giang Niệm Tư không nhịn được mà suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì lau cơ thể cho cô, lau đến mức mất cảm giác cho nên thật sự không còn thẹn thùng sao?
Quả nhiên, cảm giác thần bí biến mất sạch sẽ.
Cô mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn Thẩm Trình như nhìn lưu manh.
Thẩm lưu manh cũng biết mình quá mức rồi.
Tay ở trên người cô chậm rãi ra khỏi vạt áo, bất giác sờ chóp mũi, nói sang chuyện khác: “Niệm Niệm, anh chờ muốn kết hôn quá, anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ, hôn lễ của chúng ta định vào thứ sáu được không?”
Đều đã gọi điện thoại cho ba mẹ anh, còn hỏi cô được không, đây là thương lượng sao?
Đây là thông báo.
Nhưng vốn tháng trước nên kết hôn, nếu không phải cô bị thương...
Giang Niệm Tư giận liếc mắt anh một cái: “Nếu anh đã quyết định xong, còn hỏi em làm gì?”
Biết cô không tức giận, đôi mắt đen nhánh của Thẩm Trình nhiễm ý cười, ngón tay dịu dàng nhẹ nhàng sờ tai cô.
“Bác sĩ Giang làm cô dâu, có quyền được biết.
A, ngay cả quyền được biết đều lấy ra, Giang Niệm Tư buồn cười.
“Nếu không phải anh cho em biết, em còn không biết thứ sáu mình kết hôn đâu. Ngón tay Giang Niệm Tư dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, chọc vào mặt anh.
“Mẹ và chị của em đâu, anh thông báo chưa?” Giang Niệm Tư hỏi.
Chuyện cô và Thẩm Trình kết hôn này, mẹ cô có thái độ ủng hộ.
Lúc trước nói là hôn lễ đơn giản, mẹ cô cũng không ý kiến, chỉ nói một câu, chọn người quan trọng nhất.
Lần này bị thương, chậm lại hôn lễ sớm định ra, cũng không biết mẹ cô có nghi ngờ hay không.
Cô nghĩ hẳn là không nghi ngờ đi, bằng không mẹ cô cũng sẽ không không tới bên này xem cô.
Cũng không biết chị từ thành phố Bắc Kinh đã trở lại chưa.
“Đã thông báo, chị của em còn chưa từ thành phố Bắc Kinh trở về, dì nói chị ấy sẽ đến đây trước hai ngày.”
Thẩm Trình không rời khỏi nơi này, mỗi ngày anh đều chăm sóc Giang Niệm Tư, chuyện này để Tiểu Hồ đi thông báo.
Thái độ không thèm để ý này của Đinh Hồng Mai, khiến Giang Niệm Tư cảm thấy nghi ngờ.
Lần trước để anh trai cô đi nói chuyện muốn kết hôn này, anh trai cô nói không biết mẹ cô nghe thấy không, chỉ thuận miệng đồng ý một câu.
Lần này chuyện lớn như hôn lễ chậm lại như vậy, tùy tiện tìm lý do lại có thể lừa gạt.
Hơn nữa thái độ của mẹ cô coi cô như tâm can thịt, còn có thể thật sự không đến xem tình huống như thế nào...
Giang Niệm Tư càng nghĩ càng không thích hợp.
“Thẩm Trình, ngày mai anh dẫn em đi thành phố một chuyến.
Thẩm Trình cho rằng cô là muốn đích thân đi qua nói cho Đinh Hồng Mai, nghĩ đến hôn lễ hai người, Thẩm Trình nói: “Anh để Tiểu Hồ dẫn em đi”
Kết hôn trong bộ đội không thể phô trương lãng phí, nhưng Thẩm Trình cũng không thể thật sự khiến Giang Niệm Tư chịu oan ức.
Hiện trường hôn lễ cô muốn, anh nhất định phải thỏa mãn cô.
Phòng ở khu người nhà bên kia, anh đã xin xuống Ở khu nhà lầu mới vừa xây xong kia, ba phòng một sảnh một bếp một vệ một ban công, tương đối đơn giản.
Về cô muốn kết hôn, thái độ không thèm để ý của Đinh Hồng Mai, làm Giang Niệm Tư càng nghĩ càng khả nghi.
Lúc trước cô ở bệnh viện bận tối mày tối mặt, tiếp theo lại bị thương xảy ra chuyện, mỗi ngày khó chịu nằm ở trên giường bệnh, đã xem nhẹ vấn đề này.
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Cô hoài nghi mẹ cô xảy ra chuyện gì.
Giang Niệm Tư chưa đợi được ngày hôm sau, trua hôm đó để cho Tiểu Hồ dẫn mình đi tìm Đinh Hồng Mai.
Đến chỗ ở, Đinh Hồng Mai không ở đây, hai người đành phải đi nhà xưởng tìm.
Gần một tháng rưỡi không tới bên này, xung quanh nhà xưởng đã có sự thay đổi lớn.
Lúc trước không có cách nào mua lại, đã xây vài ký túc xá.
Giang Niệm Tư nhìn mà trong lòng vui mừng, xem ra biện pháp lúc trước kia của cô đã hiệu quả, ở dưới việc làm và bảo đảm ích lợi quả nhiên phần lớn người đều bằng lòng bán đất.
Số lần cô tới nơi này rất ít, người biết cô không nhiều lắm.
Giang Niệm Tư đi về khu Giang Tuyết và Lưu Vân Cường làm việc bên kia.
Trên đường có công nhân dọn hàng thấy Giang Niệm Tư và Tiểu Hồ, tiến lên hỏi: “Chào cô, xin hỏi tới tìm ai?”
Bộ dáng công nhân dọn hàng lớn lên rất tuấn tiếu, anh ta liếc nhìn Tiểu Hồ một cái, thực sự cảm thấy đại quê mùa này không xứng với tiểu tiên nữ trước mắt, vì thế lúc anh ta hỏi chuyện, tuy thái độ lễ phép ôn hòa, nhưng tất cả đều nhắm ngay Giang Niệm Tu.
DTV
Hoàn toàn xem Tiểu Hồ trở thành người trong suốt.
Tiểu Hồ nhìn ánh mắt tiểu hỏa này không thích hợp, lại xem thường anh ấy, nhịn không được khụ một tiếng, nói: “Bà chủ chúng tôi lại đây có việc tìm ông chủ Tam các anh”