Ông Dương quyết định đích thân đến dò hỏi Giang Niệm Tư.
Nên có lễ nghi, nửa điểm cũng không thể thiếu.
Thế nhưng, luôn có tình huống bất chợt xảy ra.
Viện trưởng Lục đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nghe được nội dung bên trong điện thoại, viện trưởng Lục lập tức sốt ruột kêu gọi những nhân viên y đến đi đến cửa bệnh viện chào đón.
Không bao lâu, bên ngoài đã xuất hiện một chiếc xe Jeep quân dụng, một đám quân nhân được huấn luyện bài bản từ trên xe nâng một ông cụ ra khỏi xe.
Ông cụ nằm thẳng ở trên cái giá, Lục viện trưởng dẫn người đến đây, lập tức chào đón ông cụ.
“Mau mau mau, tản ra”
Các nhân viên y tế kéo giường bệnh chạy đến phòng cấp cứu, lập tức bắt đầu biện pháp cấp cứu.
Thế nhưng, tình huống của ông cụ cũng không nhẹ, cần phải phẫu thuật.
Nghiêm trọng hơn chính là não đã xuất huyết.
Nhưng không ai chắc chắn.
Thứ nhất là do tình hình quá nghiêm trọng, thứ hai là do thân phận của đối phương quá cao quý.
Ở trong tình huống không nắm chắc, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Sau một lúc cấp cứu, chỉ xác định ông cụ tạm thời thoát khỏi việc tính mạng nguy hiểm, viện trưởng lập tức cho họp gấp.
DTV
Hứa Quan Quan lần này là bác sĩ cấp cứu, tay chân đều tê dại, cô ấy vẫn chưa đủ thành thạo.
Bởi vì thân phận của ông cụ này quá cao quý.
Trên cuộc họp, Hứa Quan Quan đã nói: “Mắt đã xuất hiện xuất huyết ngoài hơn 30ml, hiện tại đã xuất huyết ngoài thêm 10ml, đã có chỉ định phẫu thuật, hiện tại triệu chứng tính mạng của bệnh nhân đã ổn định, tôi đề nghị cần bảo thủ trị liệu.”
Nếu lần này cần phải phẫu thuật, khó khăn nằm chỗ nào mọi người đều hiểu rõ, một là tuổi tác của ông cụ, hai là cuộc phẩu thuật lần này có nguy hiểm rất cao.
Viện trưởng Lục nhìn về phía Hứa Quan Quan: “Nếu như phẫu thuật, cô nắm chắc bao nhiêu phần?”
“Nguyên nhân dẫn đến người bệnh xuất huyết não vẫn chưa điều tra rõ, vì vậy tôi chỉ nắm chắc được hai mươi phần trăm” Hứa Quan Quan nói: “Khu chính của bệnh viện có bốn vị bác sĩ y thuật xuất sắc, viện trưởng, không thì chúng ta hỏi ý kiến của bọn họ một chút đi? Nếu điều tra được rõ nguyên nhân của bệnh nhân, lúc sau chúng ta hãy quyết định chuyệt phẫu thuật.”
Viện trưởng Lục cảm thấy đề nghị của Hứa Quan Quan không tệ, ông ấy lập tức cho người đi mời đám người bác sĩ Dương cùng bác sĩ Lâm đến.
Thẩm Thanh Tuệ cũng ở trong đó.
Lục viện trưởng là xuất phát từ tin tưởng về y thuật của Giang Niệm Tư nên cũng gọi Giang Niệm Tư đến cùng.
Trên cuộc họp, Thẩm Thanh Tuệ nói: “Phải làm sạch cục m.á.u trong não của người bệnh, nên chỉ có thể dựa theo phẫu thuật của Tây y”
Viện trưởng Lục nhìn về phía bác sĩ Dương cùng bác sĩ Lâm: “Hai người có ý kiến gì không?”
Bác sĩ Dương trầm mặc trong chốc lát, thận trọng nói: “Tình hình của người bệnh hiện tại tương đối khẩn cấp, tôi cũng có suy nghĩ giống bác sĩ Thẩm, nên giải phẫu bằng Tây y.”
Hứa Triều Dương cũng tỏ vẻ ý mình cũng giống vậy, không có cách nào khác.
Tây y thì có chỗ tốt của Tây y, Trung y thì cũng có chỗ tốt của Trung y, hai bên cũng không có xích mích, nhưng tình huống mang tính chất cấp bách như thế này thì Tây y càng có hiệu quả.
Ngay cả bốn bác sĩ của khu chính bệnh viện đã vào viện nghiên cứu còn đều nói không có cách nào, khiến cho Lục viện trưởng trong phút chốc đa cảm thấy áp lực gấp đôi.
Không phải ông ấy không muốn tiến hành phẩu thuật.
Nhưng bác sĩ Tây y có kỹ thuật và thiên phú để làm cuộc phẫu thuật này chính là Hứa Quan Quan, nhưng hiện tại cô ấy cũng chỉ nắm chắc hai mươi phần trăm.
Ngoài ra thân phận của đối phương quá cao quý, khiến bệnh viện không thể không cẩn thận suy xét.
Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Viện trưởng Lục đem hy vọng cuối cùng phó thác trên người Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô có cách nào không?”
Hỏi ra những lời này, nhưng thật ra viện trưởng Lục cũng không có ôm hy vọng quá lớn, dù sao Giang Niệm Tư tuổi vẫn còn nhỏ.
Cô ấy biểu hiện thiên phú cùng năng lực hơn người, nhưng để một áp lực lớn như thế này đè lên người một cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, như vậy là đã làm khó người khác quá mức.
Dù sao bốn vị bác sĩ của viện nghiên cứu cũng tỏ vẻ không còn cách nào.
Giang Niệm Tư im lặng không phải giả vờ khiêm tón, mà là cô đang kiểm tra kết quả của ông cụ kia.
Đột nhiên xuất hiện xuất huyết não, trong não có cục máu, dấu hiệu sinh tồn đã được phục hồi nhưng tạm thời chưa thể tỉnh.
Chảy m.á.u mắt trên 30ml, hiện tại đã chảy m.á.u thêm 10ml Điều này giống như một người trong những bệnh nhân mà cô đã trị liệu ở kiếp trước.
Mà thân phận của người bệnh còn là một nhân vật cấp cao và đầy quyền lực.
“Bác sĩ Giang...” Hứa Quan Quan đẩy Giang Niệm Tư một cái, Giang Niệm Tư nhìn về phía cô ấy.
Hứa Quan Quan nói: “Viện trưởng hỏi cô có cách nào không Những người khác đều nhìn về phía cô, người trong khu bệnh viện này vẫn còn ôm hy vọng rất lớn đối với Giang Niệm Tư.
Dù sao cô cũng đã đi đến bên này, còn giải quyết hai vấn đề mà người ta cảm thấy không có khả năng Trong tổ bốn người ở viện nghiên cứu, Hứa Triều Dương cùng viện trưởng Lục đều có suy nghĩ giống nhau, bọn họ đều sợ cô tuổi còn nhỏ không chịu nổi áp lực.
Bác sĩ Dương cùng bác sĩ Lâm thì cảm thấy chuyện này sử dụng Tây y trị liệu là không thể, còn Trung y thì có thể điều trị ở giai đoạn sau, còn giai đoạn đầu thì không thể thực hiện được.
Thẩm Thanh Tuệ nhìn cô một cái, trong vô thức muốn châm chọc cô nhưng chợt nhớ đến lời của Thẩm Trình, cho nên cô ta chỉ có thể kìm nén.
Giang Niệm Tư đặt kết quả kiểm tra của người bệnh xuống, giọng điều của cô ôn tồn nói: “Có cách, hiện tại có thể dẫn tôi đến xem người bệnh kia không.”
Lời nói của cô bình tĩnh nhưng lại giống một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng.
Trong phòng họp đột nhiên đều ồ lên, mọi người như không thể tin mà nhìn Giang Niệm Tư.
Viện trưởng vốn đã không ôm hy vọng gì, lúc này hai mắt cũng sáng ngời: “Bác sĩ Giang, cô nói cái gì?”
“Tôi có cách để loại bỏ cục m.á.u đông trên não của người bệnh, sau đó tiến hành điều trị tiếp theo”
Cô không có gánh nhiều việc, mà chỉ nói ra tình hình thực tế.
Lúc trước bởi vì cô từng chữa trị cho một vị nhân vật lớn thành công, nên một bước thành danh, vì vậy khi có nhiều người bệnh xuất hiện chứng bệnh này đều hẹn cô để chữa trị.
Cho nên với tình huống này, cô đã tiếp nhận không dưới một trăm ca, xem như rất có chắc chắn về ca bệnh như thế này.
Hứa Triều Dương nhìn Giang Niệm Tư một cái: “Bác sĩ Giang, cô có biết cô đang nói gì không? Người bệnh này không phải người thường”
Không phải anh ấy không tin Giang Niệm Tư, mà vì thân phận của đối phương quá mức cao quý, tùy tiện ra tay, đến lúc đó nếu thất bại, thì chỉ sợ người nhà của đối phương sẽ không để cô sống yên.
DTV
Lời này vừa nói ra, các bác sĩ cũng trầm mặc, Thẩm Thanh Tuệ bên ngoài không dám nói gì nhưng trong lòng cảm thấy người yêu của Thẩm Trình không biết cao thấp.
Lão Dương cùng lão Lâm đều là ngôi sao sáng được giới trung y thừa nhận thế mà còn không có cách, mà cô chỉ là một người mới, nhưng cô vì muốn nổi tiếng mà đã mạnh miệng, cái gì cũng có thể dám nói.
Cô ta cũng không ngăn cản, còn thích thú xem kịch.
Thẩm Trình không cho cô ta gây khó dễ với cô, vậy đúng lúc, hiện tại không cần cô ta đến gây khó xử nữa.
Nhung mà Giang Niệm Tư cũng không có rút lui như người khác suy nghĩ.