Thiên ngôn vạn ngữ đều không miêu tả được tâm tình Thẩm Trình lúc đó.
Giây phút kia, cảm xúc của anh khó có thể miêu tả thành lời được, tim anh lúc ấy đã như tro tàn.
“Nhưng bây giờ em có sao đâu?”
Giang Niệm Tư cười cong mắt: “Em đánh cược, ít nhất còn có một đường sống, nếu để một mình anh chịu đựng em không thể làm được. Cho nên cho dù là an ủi anh, em cũng không muốn lừa gạt anh. Bởi vì em không có cách nào đồng ý với anh, anh là chồng của em, bất cứ lúc nào, em cũng sẽ không thể thờ ơ với những tổn thương anh gặp phải.”
Lại là như vậy...
Thẩm Trình nghe mà cảm thấy trong lòng chua xót.
Cô dùng lời nói dịu dàng nhất, đ.â.m vào tim phổi anh từng nhát một.
Cô ấy sao có thể tốt như vậy, tốt đến mức khiến anh tự ti mặc cảm, tốt đến mức mà anh cảm thấy rằng dù anh yêu cô ấy thế nào cũng không đủ.
“Không nói nữa... Niệm Niệm Giang Niệm Tư đang muốn trả lời Thẩm Trình, chợt có giọng nói vang lên.
“Đừng ôm nữa, mau đến bệnh viện đi, bị tảng đá nặng đè lên như vậy nói được đã trái với lẽ bình thường rồi, nếu không đi bệnh viện thì không ổn đâu”
Đó là người của Cục Thời Không.
Giang Niệm Tư kinh ngạc.
Bởi vì trước kia cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đối phương trong mơ.
Cô hỏi Thẩm Trình theo bản năng: “Anh có nghe thấy âm thanh gì không?”
Thẩm Trình nghi hoặc: “Âm thanh gì?”
Câu trả lời của anh khiến Giang Niệm Tư xác định rằng Thẩm Trình không nghe thấy gì cả.
Đối phương như biết cô nghi ngờ, nói thêm: “Yên tâm đi, ngoại trừ cô, không ai có thể nghe thấy âm thanh của tôi”
DTV
Giang Niệm Tư nhíu mày.
Âm thanh kia tiếp tục nói: “ Cục Thời Không cho cô sống lại, cũng không để cô bị thương, nhưng để không đi ngược lại với lẽ thường, trạng thái sức khoẻ của cô sẽ hiển thị là bị thương nghiêm trọng, nguy kịch theo như kiểm tra của bác sĩ”
Giang Niệm Tư: “...”
Cho nên...
“Cho nên cô kêu đau đi, để cho người khác đưa cô đi bệnh viện đi..”
Giang Niệm Tư: “ ““
...
Âm thanh kia tiếp tục nói: “Còn có một vấn đề đau đầu tôi che giấu cho cô, người của tiểu thế giới không tra ra được, một tháng sau, cô có thể cảm nhận được, việc tiếp theo chính là cô tìm cớ gì đó cho qua chuyện Hay cho việc tự tìm cớ cho xong chuyện, rốt cuộc sao há?
Cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng người nọ lại không trả lời cô nữa.
Thẩm Trình cảm nhận được cơ thể Giang Niệm Tư cứng lại, lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, có phải chỗ nào không thoải mái không?”
Anh buông Giang Niệm Tư ra, cẩn thận xem xét sắc mặt của Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư nâng mặt anh lên, ghé miệng tới gần bên tại anh nói: “Bây giờ em cần đi bệnh viện, nhưng em không có việc gì đâu, lát nữa sẽ từ từ nói cho anh biết...
Nói xong, Giang Niệm Tư ngã ngửa về phía sau, thở hổn hển nói: “Đau quá.”
Cô ngã rất đột ngột, nhưng Thẩm Trình vẫn kịp thời đỡ eo cô, ôm lấy cô.
Hắn thiếu chút nữa giật mình.
Đối diện với ánh mắt của cô, anh mới biết cô cố ý làm như vậy.
Trên người cô có quá nhiều bí mật mơ hồ, Thẩm Trình thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô không phải người bình thường.
Hứa Quan Quan và bác sĩ Đỗ vội vàng chạy tới, Giang Niệm Tư cầm lấy tay Hứa Quan Quan: “Bác sĩ Hứa, cho người đưa tôi đi bệnh viện...
“A, được, được.
Thẩm Trình nói: “Tôi lái xe qua đó.”
Giang Niệm Tư cầm lấy tay anh, lắc đầu với anh, cố ý nói bằng âm thanh không có sức lực, cứ như giây sau sẽ phải chết.
“Anh là đoàn trưởng, còn phải chỉ huy đội cứu viện, để người khác đưa em đi là được rồi.”
Tuy rằng cô bị thương, Thẩm Trình đưa cô đi bệnh viện là hợp tình hợp lý, bởi vì cô cũng là một thành viên của đội.
Nhưng cô không sao, không thể chiếm dụng nguồn lực cứu viện.
Thẩm Trình có kinh nghiệm cứu viện vô cùng tốt, có anh ở đây, càng có tác dụng với quần chúng gặp thiên tại hơn.
Hiện tại anh đã không còn bị người xuyên không kia ảnh hưởng.
Cho nên Giang Niệm Tư cũng yên tâm rời đi.
Bộ dáng sắp c.h.ế.t của cô khiến những người khác nhìn cực kỳ sợ hãi.
Từ Xán Xán khóc không thành tiếng, hu hu hu, bác sĩ Giang quá vĩ đại.
Bản thân đã bị thương nặng như vậy rồi, vẫn còn quan tâm tới quần chúng đang gặp thiên tai.
Thẩm Trình yên lặng nhìn Giang Niệm Tư, sau khi biết cô không sao, khóe môi lơ đãng nở nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Được.
Anh đưa tay sờ đầu cô, hôn lên trán cô: “Chờ anh về.”
Nói xong, Thẩm Trình lập tức gọi một binh sĩ biết lái xe tới, lái xe đưa Giang Niệm Tư đến bệnh viện thành phố bên cạnh.
Từ Xán Xán cũng bị gọi đến chăm sóc Giang Niệm Tu.
Giang Niệm Tư vốn không muốn để Từ Xán Xán đi theo, thế nhưng Từ Xán Xán sợ giữa đường cô gặp chuyện không may, kiên trì muốn đi theo bên cạnh cô.
Không còn cách nào, cô đành phải để cô ấy đi theo.
Giang Niệm Tư vừa được đưa đi.
Xe vật tư của Lưu Vân Cường cũng được đưa tới.
Hơn hai mươi chiếc xe tải chở thức ăn và quần áo xếp hàng đến, Lưu Vân Cường tự mình tới.
Sau khi xuống xe, chỉ thấy Thẩm Trình, không thấy Giang Niệm Tư, Lưu Vân Cường nghi hoặc đi về phía Thẩm Trình.
“Bác sĩ Giang đâu?”
Đoàn người sững sờ nhìn Lưu Vân Cường đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ thầm người này là ai?
Thẩm Trình nhìn Lưu Vân Cường một cái rồi nói: “Cô ấy bị thương, đưa đi bệnh viện rồi”
“Cái gì? Bác sĩ Giang bị thương? Có nghiêm trọng không?” Lưu Vân Cường quan tâm hỏi.
Nhìn sắc mặt anh ấy sốt ruột, Thẩm Trình nói: “Cô ấy... cũng không quá nghiêm trọng, cậu tới đây làm gì?”
Nghe nói không nghiêm trọng, Lưu Vân Cường yên tâm.
Anh ấy nói: “Lúc trước, bác sĩ Giang tìm tôi nói chuyện giao dịch.
“Giao dịch?”
“Đúng vậy.
Lưu Vân Cường chỉ vào sau lưng hơn hai mươi chiếc xe vật tư: “Đây là đồ ăn và quần áo bác sĩ Giang bảo tôi đưa cho các đồng chí giải phóng quân của anh, sau đó mỗi ngày đều có mười chiếc xe vật tư, liên tục trong mười ngày, cô ấy dùng bốn phần trăm cổ phần của cô ấy ở xưởng quần áo trao đổi với tôi”
Thuốc men tương đối đắt, Giang Niệm Tư vì để có được những thuốc men kia, cô ấy đã tiêu hết tất cả số tiền có thể huy động được.
Nhưng cô vẫn lo lắng đồ ăn và quần áo tương đối thiếu hụt, cho nên tìm Lưu Vân Cường đàm phán một cuộc giao dịch.
Triển vọng hoạt động của các công ty may mặc hiện nay rất tốt.
Thành phố Kinh Thành thông báo cho Lưu Vân Cường biết rằng công ty thời trang của bọn họ nhất định có thể đứng đầu thị trường thời trang toàn quốc.
Giang Niệm Tư cũng đã nhìn thấy thông báo, cho nên cô lấy ra bốn phần trăm cổ phần để làm giao dịch, đây là hành vi có tổn thất rất lớn.
Đối với Lưu Vân Cường thì đó là việc có lợi, hoàn toàn không có thiệt hại nào cả.
Vì thế nên anh ấy vui vẻ đồng ý.
Thẩm Trình biết việc cô có cổ phần ở công ty may mặc.
Anh nghe Lưu Vân Cường tường thuật lại những gì cô làm xong, đôi mắt mang tính uy nghiêm của Thẩm Trình bỗng chốc dịu hẳn xuống.
Cô lại dùng hành động thực tế nói cho anh biết rằng cô vĩnh viễn ở phía sau anh, là hậu phương vững chắc của anh.
Tổ chức cấp trên vẫn luôn vận chuyển vật tư tới, nhưng vật tư quá thiếu thốn.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, chỉ có thể bảo đảm không bị đói.
DTV
Trong khi đó cô lại dùng năng lực của bản thân, thay đổi hoàn cảnh của bọn họ từng chút một.
Hốc mắt Thẩm Trình đỏ lên, anh giơ tay đè mặt mình xuống, cúi đầu phát ra một tiếng cười khàn khàn.
“Niệm Niệm, có được em thật hạnh phúc.
Âm thanh rất nhỏ, chỉ có chính anh nghe được anh nói cái gì.
Bên kia, Giang Bằng Vũ nghe được chuyện của Giang Niệm Tư thì vội vàng chạy về.
Thẩm Trình đã đi cứu viện một khu vực khác.
Giang Bằng Vũ đi tới khu vực an toàn, thấy Hứa Quan Quan vừa múc nước về, lập tức kéo cánh tay cô để hỏi.
“Hứa Quan Quan, em gái tôi đâu? Nó ở đâu? Nó thế nào rồi?”
Giang Bằng Vũ sắp khóc rồi.
Trên đường tới, anh nghe người ta nói, khu vực phố tích Thẩm Trình cứu viện sụp đổ, Giang Niệm Tư và Thẩm Trình bị vùi ở bên trong phế tích.
Sau khi được cứu ra, Thẩm Trình không sao, lại ôm lấy em gái mình vừa khóc vừa chạy đến khu vực an toàn.
Tình huống nào có thể làm Thẩm Trình khóc?
Chẳng dám nghĩ tới đán của câu hỏi này, đã vội vàng vàng chạy tới khu vực an toàn.
Tình huống của Giang Niệm Tư chắc chắn là rất nghiêm trọng, nhưng mà các bác sĩ ở đây lại không có cách nào kiểm tra cụ thể được tình hình.
Hứa Quan Quan đành phải an ủi anh: “Anh đừng lo, bác sĩ Giang đã được đưa đến bệnh viện tỉnh kế bên rồi, cô ấy nhất định sẽ không sao.
“Đưa đến bệnh viện?” Giang Bằng Vũ không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên ảo não vì không nhìn thấy tình huống của em gái.
“Vậy, tình trạng cụ thể trước khi được đưa đi của em ấy như thế nào?”
Hứa Quan Quan nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Giang Niệm Tư lúc được đưa đi cấp cứu, liếc mắt nhìn Giang Vũ Bằng, nói có phần do dự: “Trước khi... cô ấy được đưa đi cấp cứu, vẫn còn tỉnh táo”
Cô là bác sĩ nên biết rất rõ ràng, trước khi đưa đi cấp cứu vẫn còn tỉnh táo không có nghĩa là không có việc gì.