Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ nhếch miệng: “Thế nào, lòng tham không đáy thôi, còn may là lúc trước cháu để lại một tay, ngay từ đầu cháu đề nghị cô ta giúp mở rộng thị trường, nhưng cô ta đã từ chối, vậy thì chuyện này cũng không đến lượt cô ta nữa.”

“Cô vẫn kinh doanh nhỏ mà chào hàng trong xưởng, mọi người vẫn chia hoa hồng chào hàng cho cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy anh cháu phát triển ngày càng lớn, còn dựng lên nhãn hiệu công ty, bây giờ toàn bộ huyện Tử Trần đều biết kem dưỡng trắng dùng tốt thì cô ta liền đánh chủ ý, muốn kiếm một chén canh.”

“Nơi đó có chuyện tốt như vậy sao, thị trường là do anh của cháu đến từng nhà chào hàng, vậy mà cô ta lại muốn kiếm một chén canh đó, mơ cũng thật đẹp? Sau khi bị mọi người từ chối thì cô ta liền la hét muốn tới tìm cháu làm chủ cho cô ta.

“Thời điểm ra đi, cháu có nói với bà, muốn để anh của cháu học xử lý chuyện cho nên mới không nói chuyện này cho cháu, Triệu Phương Như huyên náo vô cùng lợi hại, nhưng sau đó vẫn bị anh của cháu giải quyết.

Triệu Phương Như là người có tâm kế như vậy.

Giang Niệm Tư vẫn rất hiếu kỳ anh của cô đã giải quyết như thế nào, đang nói chuyện thì Giang Thành đã đi ra.

Đúng lúc Giang Niệm Tư có thể trực tiếp hỏi anh.

Giang Thành cũng không vội nói với cô về chuyện của Triệu Phương Như mà lại đưa cho cô một cái sổ tiết kiệm.

Giang Niệm Tư cầm ở trong tay, trực tiếp sửng sốt.

Hôm qua anh của cô đã đưa cho cô một cuốn sổ tiết kiệm có 5000 tệ.

DTV

Bây giờ lại cho cô một cái sổ tiết kiệm 5000, có ý gì?

“Anh, sao anh lại đưa cho em?”

Bây giờ Giang Thành không giống lúc trước, hiện giờ đã tự tin sáng sủa hơn lúc trước.

Anh ấy vỗ vỗ đầu của Giang Niệm Tư nói: “Đây là tiền kem dưỡng trắng của em.

“Không phải hôm qua anh đã đưa cho em rồi sao?”

Giang Niệm Tư không hiểu.

Giang Thành dương môi nở nụ cười với cô: “Hôm qua là đồ cưới anh trai đưa cho em. Hôm nay là tiền hoa hồng của em gái kiếm được, trước đó anh cũng đã nói, chỉ cần anh có bản lĩnh thì nhất định sẽ cho em gái một cuộc sống tốt.”

 

 

Giang Niệm Tư dở khóc dở cười: “Vậy anh cũng không thể đưa hết cho em, anh còn chưa có vợ mà anh không để lại chút cho bà chủ sao.”

Cô kín đáo đưa sổ tiết kiệm cho anh ấy, Giang Thành từ chối, nói mình vẫn còn vòng tiền.

Tính cách của Giang Thành còn bướng bỉnh hơn cả Giang Niệm Tư cùng Giang Tuyết.

Hai anh em đẩy tới đẩy lui, cuối cùng tiền lại tiến vào túi của Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư có cảm giác đột nhiên giàu xổi sau một đêm kết hôn, làm sao lại cho cô hết tiền?

Tất cả mọi người đều vội vàng, sau khi tham gia xong hôn lễ của Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình thì lại quay về.

Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Ngay cả Đinh Hồng Mai cùng Giang Tuyết cũng trở về nội thành, bởi vì bây giờ chuyện trong xưởng rất vôi.

Chỉ có Giang Đậu Đậu ôm chân Giang Niệm Tư sống c.h.ế.t không chịu trở về.

Cuối cùng bị Đinh Hồng Mai vừa dễ vừa lừa mới ôm đi được, cậu bé khóc đến mức bong bóng nước mũi đều ra mấy cái.

Sau khi kết hôn, Giang Niệm Tư trở lại công việc.

Ngày hôm sau nhận được hồng kỳ do cục công an thưởng cho cô.

“Phần thưởng dám làm việc nghĩa.

Giang Niệm Tư cẩn thận nhớ lại, mình đã làm được chuyện lớn nào?

Mãi đến khi đối phương chứng minh ý đồ muốn đến.

Hóa ra là bởi vì lúc đó cô chủ động làm con tin đi cùng cướp, cuối cùng lại giúp đỡ chế phục cướp.

Trong bệnh viện có nhiều bác sĩ biết chuyện này, bác sĩ Đỗ cùng bác sĩ Từ rất sợ người khác không biết hành động vĩ đại của Giang Niệm Tư cho nên giải thích cho từng người biết ngày đó Giang Niệm Tư chủ động yêu cầu làm con tin như thế nào.

Biến Giang Niệm Tư trở thành một người anh dũng trước kẻ địch, hình tượng nữ anh hùng có hữu dũng hữu mưu.

Thế là lại khiến các đồng nghiệp bội phục một lần nữa.

Bây giờ người người nhắc đến Giang Niệm Tư đều nói cô không chỉ có diệu thủ hồi xuân mà còn dũng cảm thông minh, gặp chuyện thì vẫn trầm ổn tỉnh táo, cân nhắc lợi hại.

Nhìn hồng kỳ trong phòng làm việc, Giang Niệm Tư lâm vào trầm tư.

Cô bất tri bất giác nhớ đến một chuyện...

Ngày đó, trong tình huống khẩn cấp, cô ở dưới tình huống nguy hiểm, không có có trú, trực tiếp đối mặt với tên cướp đang định ra tay với Giang Bằng Vũ.

Vậy mà anh của cô chưa từng hoài nghi sao?

Thật vừa đúng lúc, hôm nay Giang Bằng Vũ tới bệnh viện tìm Giang Niệm Tư.

Lúc đi ngang qua các bác sĩ nghe nói Giang Niệm Tư được tặng phần thưởng dám làm việc nghĩa thì bước chân của anh ta chậm lại.

Điều này khơi gợi lên hồi ức thiết sót của anh ta.

Ngày đó, Tư Tư nhà anh sử dụng chiêu thức ngoan lệ với tên cướp, anh ta nhớ rất rõ.

Cô bẻ gãy tay giặc mà không do dự chút nào, hơn nữa còn vô cùng quả quyết.

Đây không phải là khả năng mà Thẩm Trình có thể dạy ra trong thời gian ngắn.

Em gái mảnh mai mềm mại lập tức biến thành dạng này, Giang Bằng Vũ rất khó để không đi hoài nghi sự thay đổi bên trong?

Trong lúc anh ta đang lưỡng lự, không biết có nên nói chuyện với cô không thì có một đại mỹ nhân vật áo kéo theo gió đ.â.m đầu đi tới.

Hứa Quan Quan đi ngang qua bên cạnh anh ta, sau đó lại lui về sau mấy bước, con mắt đánh giá: “Giang Bằng Vũ, anh lại khó chịu chỗ nào sao?”

Lời này nghe không giống lời hữu ích.

Giang Bằng Vũ “à” một tiếng: “Chẳng lẽ cứ đến bệnh viện là không khỏe sao?”

Hứa Quan Quan coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu một cái: “Phần lớn người tới bệnh viện đều không có chuyện tốt gì.”

DTV

Giang Bằng Vũ hừ cười, hai tay bắt chéo trên lưng, tư thái côn đồ: “Tôi đến tìm em gái mình mà cũng không được sao?”

“Đến tìm bác sĩ Giang sao? Hôm nay cô ấy rất vội, vừa đi làm trở lại cho nên có rất nhiều bệnh nhân cần cô ấy kiểm tra, nếu có chỗ nào không thoải mái thì anh tìm tôi cũng được.

 

 

Hứa Quan Quan nghĩ đến thân mật đêm hôm đó, quan sát tỉ mỉ sắc mặt Giang Bằng Vũ.

Kẻ này giống như hoàn toàn không có một chút ký ức nào.

“Gào.”

Thực ra Giang Bằng Vũ cũng rất do dự: “Nếu em ấy không có ở đây thì bỏ đi”

Anh ta không tin một người có thể thay đổi nhiều như vậy, nhưng càng không tin người nhào đến cứu giúp mình không phải em gái ruột.

Anh ta còn chưa nghĩ ra có nên hỏi chuyện này hay không.

“Vậy tôi trở về.”

Anh ta quay người muốn đi nhưng lại bị Hứa Quan Quan giữ chặt cổ áo kéo về phía sau: “Ài, anh chờ một chút.”

“Lại làm gì?”

Đầu anh ta ngửa ra sau, cảm thấy Hứa Quan Quan vô cùng lắm chuyện.

Hứa Quan Quan nhìn anh ta một cái, hình như gia hỏa này thực sự không nhớ chuyện hôm đó với mình.

Hứa Quan Quan thấy chuyện mình động lòng hai ngày nay như một trò cười.

Nhưng mà đúng là không trách được anh ta.

Dù sao ngày đó anh ta cũng đã say thành quỷ, là do cô ấy không đẩy anh ta ra, mặc cho anh ôm tới ôm lui.

Cánh tay kéo cổ áo anh ta hơi dùng sức một chút, Hứa Quan Quan chần chờ nói: “Vào đêm bác sĩ Giang kết hôn đó, có phải là anh đã quên hết rồi không?”

Giang Bằng Vũ nhíu mày, không phải ngày đó mình xuống say rồi ngủ luôn sao?

“Không quên.”

“Không quên?” Không hiểu sao tim của Hứa Quan Quan lại đập nhanh hơn một chút, đột nhiên lập tức buông lỏng cổ áo của anh ta ra, không được tự nhiên nắm tay nhét vào trong túi.

“Cái đó... Vậy anh nghĩ sao?”

Hứa Quan Quan không phải là một người có tính cách nhăn nhó, cô ấy rất thích nói chuyện.

Nhưng lúc trước khi cô ấy theo đuổi Thẩm Trình thì hoàn toàn không có chút thẹn thùng nào, bây giờ đối mặt với một người thô như vậy thì cô ấy lại xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK