Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy nói đến c.h.é.m đinh chặt sắt, con ngươi đen láy kia không mang theo một tia trò đùa.

Giang Tuyết bị hắn nói đến sửng sốt một chút.

Có một số việc khó mà cân nhắc được.

Nguyên bản cô ấy còn không có để mấy chuyện này ở trong lòng, nếu cẩn thận lỗi ra nói thì, giống như thật đúng là có chuyện như vậy?

Cô ấy nhìn đối phương một chút, chột dạ nói: “Cho nên anh mới oan ức chạy đến chỗ mẹ em ngáng chân sao?”

Thiệu Dương nhìn cô ất chột dạ như thế, khóe miệng cười không ngăn được, anh ấy kéo người vào trong n.g.ự.c nói: “Tôi đang sử dụng tài nguyên vốn có hợp lý mà.”

Giang Tuyết: ..

“Không phải ba vấn đề lận sao? Còn hai cái nữa đâu?”- Thiệu Dương nhìn cô ấy nói không ra lời, chủ động bắc cầu cho đối phương.

Hai vấn đề còn lại bị anh ấy đáp trả vô cùng thuần thục, Giang Tuyết không có hỏi.

Giang Tuyết hỏi anh ấy: “Anh thật sự muốn kết hôn sao?”

Đây không phải đang nói nhảm sao?

Thiệu Dương vuốt cằm của cô ấy, mổ mổ lên đôi môi đỏ hồng kia: “Nếu như tôi nói không muốn thì em có tin không? Như lời của em nói, Thiệu tiên sinh của em đã lớn tuổi rồi, muốn kết hôn, nếu em lại không chịu gả, thì tôi sẽ già đi mất.”

Mặt mày dịu dàng của anh ấy như đang b.ắ.n ra từng tia từng tia từng sợi nhu tình.

DTV

Giang Tuyết bị ánh mắt này nhìn đến bồn chồn, cô ấy vươn tay che mắt người ta lại: “Kết liền kết thôi, mà anh có già hay không, nói như thể mắt em dễ phân biệt lắm ấy, nhìn cái là biết anh biến thành ông già à..”

Cô ấy nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho động tác của Thiệu Dương trở nên cứng đờ.

Vui sướng vội vàng tới không kịp chuẩn bị, anh ấy không thể tin ôm chặt lấy thân thể của đối phương, để cô ấy đối mặt với mình.

 

 

“Tiểu Tuyết Nhi, em nói thật sao, em đồng ý gả cho tôi?”

Cái vẻ mặt kinh ngạc này là xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Tuyết bưng lấy mặt của anh ấy, ở trong n.g.ự.c anh ấy cười đến gập cả người: “Anh lại còn xem em là người phụ nữ bội tình bạc nghĩa phụ lòng à.”

Cô ấy cười đến ngửa ra sau, Thiệu Dương nhìn nét mặt tươi cười sáng loáng của bạn gái, nâng eo của cô ấy lên, cúi người hôn lên đôi môi của cô ấy.

Khi nụ hôn ấy kết thúc, Giang Tuyết che ở trên lồng n.g.ự.c của anh ấy, cười nói với đối phương: “Tùy ý không bằng, chắc anh đã chờ không kịp rồi, em cũng đã chuẩn bị xong, vậy ta đi lĩnh giấy kết hôn thôi”

Thiệu Dương liếc nhìn cô ấy một cái, kích động lôi kéo cô ấy hôn thêm một cái: “Được, đi thôi.”

“Này này, quần áo, cổ áo chưa có cài nút đàng hoàng kìa.”- Giang Tuyết gấp đến độ nhắc nhở anh ấy.

Thiệu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Giang Tuyết nhíu mày, một bên chậm rãi cài cúc áo lại, một bên cười đùa nói với cô ấy: “Em không nhắc thì chắc tôi cũng không phát hiện đâu, mỗi lần em hôn tôi thì đều làm mấy chuyện xấu xa, trộm gỡ cúc áo của tôi ra chứ gì.

“1 Đáp lại hắn chính là một cái giậm chân từ Giang Tuyết.

Ngày Giang Tuyết và Thiệu Dương nhận giấy chứng nhận kết hôn, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp.

Một người mặc áo sơ mi trắng và một người mặc quân trang màu xanh lá cây.

Dưới ống kính, các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông rất đẹp, dịu dàng và thanh lịch, đôi lông mày giãn ra, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

Người phụ nữ thanh tú và xinh đẹp, khi nhìn vào ống kính, đôi mắt cô ấy biến thành vầng trăng lưỡi liềm.

Ra khỏi cục dân chính, Thiệu Dương nắm lấy tay Giang Tuyết.

“Chúng ta đã kết hôn”

Giang Tuyết chỉ vào người bán đồ chơi làm bằng đường trước mặt nói: “Anh có bị ngốc không, vân này đã lặp lại bao nhiêu lần rồi. Ở đó có người bán đồ chơi làm bằng đường, em muốn một con thỏ.”

Thiệu Dương quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ, cho nên khi không ai phát hiện ra, anh ấy nắm lấy tay cô ấy hôn lên mu bàn tay, sau đó chạy tới mua đồ chơi làm bằng đường cho cô ấy.

Giang Tuyết xấu hổ dậm chân, rõ ràng là đang bay bổng vì hạnh phúc, nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: “Phiền c.h.ế.t đi được, đã tuổi này rồi còn dính người như vậy.

Cô ấy cúi đầu, ngón chân vẽ những vòng tròn trên mặt đất.

Qua một lúc lâu cũng không thấy Thiếu Dương quay lại, cô ấy không thể không ngẩng đầu nhìn về phía người bán đồ chơi làm bằng đường.

Người bán kẹo vẫn còn đó nhưng Thiệu Dương thì không thấy đâu.

Lúc này Giang Tuyết lập tức hoảng hốt: “Người đi đâu rồi?”

Một người có kích thước lớn như vậy không thể vô cớ biến mất được.

Hơn nữa khả năng anh ấy gặp nguy hiểm là rất mong manh.

Nhưng trong nháy mắt như vậy mà không tìm thấy người, Giang Tuyết vẫn rất lo lắng.

“Thiệu Dương.”

Cô ấy gân cổ hét lên, bước chân vừa mới bước ra, đã có người nắm lấy cổ tay cô ấy từ phía sau.

Người đàn ông kéo cô ấy quay một vòng.

Giang Tuyết lập tức quay đến trước mặt đối phương.

Trong tay anh ấy cầm một con thỏ đồ chơi làm bằng đường, quơ quơ trước mặt cô ấy khoe khoang: “Đây, đồ chơi làm bằng đường em thích ăn.

Giang Tuyết trừng mắt nhìn anh ấy, nhận đồ chơi làm bằng đường, cúi đầu cắn đến giòn tan.

Thiệu Dương quay đầu lại, ấn bàn tay to của mình lên đỉnh đầu cô ấy: “Có chuyện gì vậy? Không vui sao?”

“Không”

Giang Tuyết lắc đầu, cảm thấy bản thân làm ra vẻ, chuyện này không có gì phải tức giận cả.

Cô ấy hào phóng nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là em đột nhiên lo lắng cho anh thôi, anh biết không? Vậy mà em lại lo cho anh, em cảm thấy không thể tưởng tượng. Một người đàn ông như anh, có văn có võ, lại còn là quân nhân, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

 

 

Haiz......”

Cô ấy không ngần ngại chia sẻ suy nghĩ của mình.

Chỉ mải phàn nàn linh tinh mà cô ấy không để ý ánh mắt Thiệu Dương nhìn mình sáng như hàn điện.

Giang Tuyết vẫn muốn lảm nhảm phàn nàn về bản thân, nhưng giây tiếp theo, cô ấy đã bị Thiệu Dương kéo vào trong vòng tay.

Cằm anh ấy áp lên đỉnh đầu cô ấy, nụ cười của anh ấy rõ ràng và sáng lạn: “Điều này chứng tỏ em yêu anh sâu đậm, em không thể rời xa anh nữa. Nếu em đã khăng khăng một mực đối với anh như vậy, thì anh đành miễn cưỡng hứa với em, sau này trong suốt quãng đời còn lại sẽ không xảy ra chuyện gì, anh sẽ ở bên cạnh em thật tốt.

Chết tiệt......

Thật là một câu trả lời tồi tệ.

Giang Tuyết muốn tát anh ấy một cái, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy cười đến híp mắt thì cô ấy lại cảm thấy buồn cười.

Ở bên anh ấy rất thoải mái.

Hạnh phúc luôn nhiều hơn phiền muộn.

Anh ấy không có nhiều suy nghĩ nặng nề như vậy.

Hôn lễ được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Vì vấn đề thân phận nên hôn lễ không quá phô trương và lãng phí. Vậy nên đám cưới của họ cũng giống như của Thẩm Trình, mọi thứ đều được giản lược.

Ngày đó Thẩm Trình kết hôn, vì để động phòng nên anh đã cố tình uống rượu giả và giả vờ say để lừa mọi người.

Còn hôm nay ngày Thiếu Dương kết hôn, vì quá hạnh phúc nên anh ấy đã uống quá nhiều.

Nhưng anh ấy vẫn nhớ hôm nay là đêm tân hôn của mình.

Khi được đưa vào phòng, anh ấy lập tức ôm lấy Giang Tuyết, liên tục nói: “Tiểu Tuyết Nhi em là vợ anh, là vợ của Thiệu Dương”

DTV

Giang Tuyết không thích anh ấy người đầy mùi rượu nên đã đẩy anh ấy ra: “Dựa vào biểu hiện của anh hôm nay thì không phải”

Những lời này khiến Thiệu Dương lo lắng.

Anh ấy kéo cổ họng hét lên: “Em là, em là vợ của anh, là người vợ mà Thiệu Dương đã vất vả lắm mới có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK