Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Dương hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Mục Thần một cái.

Mục Thần hiểu được, lập tức nói: “Vậy, Giang, bà chủ Giang, tôi, tôi đi trước”

“Anh đi thong thả.” Giang Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười.

“Chúng ta đi thôi...” Thiệu Dương nói.

Giang Tuyết gật đầu, sóng vai cùng anh ấy đi về phía trước, đi được mấy bước, cô ấy đột nhiên “ai da!” một tiếng “Sao vậy?” Thiệu Dương kịp thời đỡ cô.

Giang Tuyết tựa nửa người vào người anh ấy, nhẹ giọng nói: “Lại trượt chân rồi, đau quá...”

Nghe cô ấy nói trượt đến đau chân, Thiệu Dương lập tức lo lắng cau mày: “Sao lại bất cẩn như vậy? Để tôi ôm em.”

Nói xong, anh ấy đã từ thắt lưng bế cô lên.

Thân thể Giang Tuyết đột nhiên bay lên không trung, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh ấy, trong lòng có một tia cảm giác kỳ lạ.

“Cũng không cần như vậy? Bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm đâu?” Cô ấy dịu giọng lại, nhưng vẫn nghe có một cổ ý vị nũng nịu.

Thiệu Dương cho là cô ấy xấu hổ, nên nói: “Dù sao thì ở Kinh thị cũng không có nhiều người biết em”

Phụt, đây là lý do sao?

Giang Tuyết nhịn cười, nghiêm túc mà thử anh: “Đồng chí Thiệu, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào.”

Những lời này đã chạm đến tâm Thiệu Dương.

Anh ấy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cô hồn nhiên, dường như đang đặt câu hỏi một cách nghiêm túc, cũng không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào.

Thiệu Dương muốn nói: Vậy thì lấy thân báo đáp đi.

Nhưng nếu nói ra lời này, rất có thể sẽ nhận một cái tát vào mặt.

Thiệu Dương từ trước đến nay rất giỏi quan sát lòng người, nhưng nhìn Giang Tuyết, anh ấy vậy mà không hiểu cô ấy có ý gì.

Anh ấy mím môi, thầm thăm dò nói: “Báo đáp có nhiều cách, em muốn làm gì, đều có thể làm.”

Trước khi thay đổi, có thể anh ấy sẽ tìm Giang Bằng Vũ hoặc Thẩm Trình làm cớ qua loa một chút.

DTV

Bây giờ, anh ấy đột nhiên không còn nghĩ như vậy nữa.

 

 

Khi không biết tâm ý của đối phương, khi nói chuyện làm việc, phải học cách chừa những khoảng cách thích hợp.

Chỉ có như vậy mới có thể tra chuẩn xác hơn về tâm ý và ý định của đối phương.

Trên mặt Giang Tuyết mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất đen tối, con cáo già này, còn gài bẫy cô ấy.

Thích cô ấy, nhưng còn chờ cô ấy cho anh một thước đo để anh ấy nhìn sự tiến triển.

Hắc, cô liền cho anh ấy như ý.

Giang Tuyết cố ý nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm trang nói: “Nếu không thì vậy đi, lần trước không phải anh nói không có nhiều quần áo để mặc sao? Khi về tôi may thêm cho anh mấy bộ nhé? Anh nghĩ sao?”

Thiệu Dương dừng bước, quần áo?

Chỉ là quần áo thôi à Giang Tuyết còn ngại không đủ mạnh, liền đổ thêm dầu: “Anh tôi chắc quần áo cũng khá ít, lần sau tôi cũng may quần áo cho anh ấy luôn, thuận tiện anh có thể đưa cho anh ấy”

Thiệu Dương nhìn nàng không nói lời nào, ánh mắt đen như mực.

Quần áo đã thôi đi, vậy mà còn có phần của Giang Bằng Vũ nữa.

Nói không chừng, anh ấy mới là thuận tiện còn Giang Bằng Ngọc là chủ yếu.

Chậc.

Làm anh ấy cảm thấy cô ấy đối với mình còn có chỗ khác một chút.

Hóa ra đều là ảo tưởng của anh ấy.

“Được.”

Dù trong lòng mất mát, nhưng Thiệu Dương vẫn không nỡ từ bỏ cơ hội được ở bên cô ấy.

Sau khi đưa cô ấy về nhà khách, Thiệu Dương mang thuốc mỡ lần trước đến thoa chân cho Giang Tuyết, trước khi rời đi, còn dặn dò cô ấy phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Thiệu Dương vừa trở về nhà, đã bị Mục Thần bắt đi.

Nhà Mục Thần cách nhà anh ấy không xa.

Sau khi bị bắt ở cổng khu nhà, Thiệu Dương kéo tay anh ấy ra: “Có việc liền nói, kéo cổ áo tôi làm gì? Học thói hư tật xấu của Thẩm Trình à”

Mục Thần giơ tay đặt lên vai anh ấy, sau đó câu lấy cổ anh ấy.

“Người anh em, tin vào đôi mắt tinh tường của tôi đi, bà chủ Giang cũng thích cậu đấy”

“Hả?” Thiệu Dương vô thức liếc hắn một cái, thanh âm nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm tư lại mất khống chế trở nên sinh động: “Sao lại nói như vậy?”

“Hôm nay ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm, ánh mắt bà chủ Giang nhìn cậu, gần như dán chặt vào cậu, cô ấy nhất định thích cậu, tin trực giác của tôi đi.”

Thiệu Dương rất nhạy cảm với những ánh nhìn.

Sao anh ấy lại không cảm thấy cách cô ấy nhìn anh gần như muốn dán chặt?

Nhưng lại cảm thấy cô ấy cười với Mục Thần rất ngọt.

“Cậu có nhìn nhầm không?”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Thiệu Dương vẫn có một cảm giác mong đợi.

“Tất nhiên là không rồi, tôi là ai chứ, người từng trải trên tình trường, sẽ không nhìn nhầm đâu.”

“Vậy sao?”

Thiệu Dương khoanh tay trước ngực, trong đôi mắt trong veo hiện lên nụ cười: “Ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội thử xem”

“Còn thử gì nữa, sao không trực tiếp theo đuổi đi?”

“Không được.” Thiệu Dương dựng ngón tay lên: “Tôi không làm chuyện mà tôi không nắm chắc.”

Đối phương còn chưa có hảo cảm với anh ấy, nếu hành động tùy tiện, sợ đến lúc đó ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.

Hơn nữa, hiện tại anh ấy cũng đang theo đuổi cô, đây không phải là đang tạo hảo cảm sao?

Mục Thần biết tên này có nặng tâm tư, dứt khoát kệ anh ấy.

Thiệu Dương tựa hồ không có bị Mục Thần ảnh hưởng, kỳ thực sau khi về nhà anh ấy đã cả đêm không ngủ được.

Anh không khỏi nghĩ, cô ấy thực sự thích anh sao?

Ý nghĩ này, khiến nụ cười trên khóe môi anh ấy vẫn chưa tắt đi.

Ngày hôm sau, Thiệu Dương trực tiếp đi tìm cô ấy.

Lý do là để xem vết thương ở chân của cô ấy đã lành chưa.

Lần này không viện cớ gì, mà dần dần bộc lộ tâm ý của mình.

Giang Tuyết hôm nay ngủ muộn, tóc rối, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy lờ mờ đứng dậy.

 

 

Hỏi xem bên ngoài là ai, liền nghe thấy giọng Thiệu Dương, lập tức tỉnh lại.

Anh chàng này tới rồi.

Cô ấy liền lay tóc, lau khóe mắt xem có dính nghèn hay không.

DTV

Làm xong mọi thứ, cô ấy mới bình tĩnh mở cửa.

Từ góc nhìn của Thiệu Dương, cô thò đầu ra khỏi cửa, cười đến đáng yêu ngốc nghếch.

“Đồng chí Thiệu, sao anh đột nhiên lại tới tìm tôi thế?”

Thiệu Dương ho khan, yên lặng nhìn cô ấy: “Hôm qua không phải em bị đau chân sao? Tôi đến xem em thế nào?”

“Chân?” Giang Tuyết suýt quên việc giả vờ đau chân hôm qua, sau khi anh ấy nhắc nhở, cô ấy lập tức trả lời: “Ồ, đã lành rồi, anh vào trước đi.”

Ánh mắt Thiệu Dương nóng bỏng nhìn cô ấy, không bỏ sót từng biểu cảm và biến hóa trong mắt cô ấy.

Cô ấy là vừa chột dạ sao?

Tầm mắt từ mặt cô ấy, chậm rãi di chuyển đến mu bàn chân cô ấy, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhanh như vậy đã thấy lành rồi sao?”

Người đàn ông này đang thử cô ấy!

Ăng-ten trong đầu Giang Tuyết nhanh chóng dựng lên.

Không biết tại sao, nhưng ở trước mặt anh ấy, Giang Tuyết luôn có cảm giác không muốn bị anh ấy nhìn thấu!

Một loại dục vọng hiếu thắng không thể giải thích được.

Nếu anh ấy thử, có nghĩa chắc chắn đang nghi ngờ, biểu hiện vừa rồi của cô ấy, nhất định lộ ra sơ hở.

Chắc hẳn anh ấy đã nghĩ cô ấy đang nói dối.

Trong trường hợp này, liền thuận thế mà làm đi.

Cô tiếp tục cảm thấy chột dạ: “Ư, lành, lành rồi...”

Thiệu Dương vốn không có ý định đi vào, nhưng nghĩ tới Mục Thần nói, lại thấy cô ấy rõ ràng có chột dạ, Thiệu Dương càng muốn tiến thêm một bước, vì vậy anh ấy nghiêng người đi vào phòng.

Giang Tuyết nói: “Tôi rót cho anh một chén trà Cô ấy nỗ lực giả vờ như chân mình không ổn, nhưng phải lộ bộ dáng cho tốt, đứng thẳng sống lưng, cố tình dồn trọng lượng của mình lên chân còn lại, rồi vô tình không cẩn thận, bị thương tới “chân đau”.

Cô ấy “xuýt” một tiếng, thần mình ngã sang một bên.

Thiệu Dương kịp thời từ phía sau đỡ lấy cánh tay của cô ấy, cau mày nói: “Chân của em còn chưa lành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK