Mục lục
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Thẩm Khinh Ngữ được bao phủ bởi một nụ cười dễ thương, giống như một cô sói nhỏ sẵn sàng nói dối: “Nhìn xem, cậu cứ thua còn tôi thì thắng mãi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả kẹo của cậu sẽ thuộc về tôi và những người khác. Bây giờ cậu đã thua hết rồi, có muốn tôi chơi thắng chúng và mang số kẹo đã mất về cho cậu không?”

“Thật sao?” Bí Ngô khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nói: “Cậu thật tốt bụng, đại ca. Bí Ngô thích đại ca nhất”

Thẩm Khinh Ngữ tiếp tục cười: “Nhưng Bí Ngô, mẹ tôi nói trên đời này không có đồ ăn miễn phí, trên trời cũng sẽ không có bánh tự nhiên rơi xuống, cho nên nếu tôi giúp cậu, cậu cũng phải có phần thưởng tương xứng với nó mới phải.”

DTV

“Phần thưởng là gì?” Bí Ngô nhỏ vừa mới đến đây, chỉ có Thẩm Khinh Ngữ là thích chơi đùa với nhóc.

Vì vậy nhóc con cảm thấy Thẩm Khinh Ngữ là tốt nhất, tin tưởng lời cô nói nhất.

Thẩm Khinh Ngữ đến gần đối phương, phồng má nói: “Hồn tôi, hôn tôi, tôi giúp cậu”

“A, được a, đơn giản như vậy sao”

Bí Ngô nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Khinh Ngữ thơm chụt một cái.

Thẩm Khinh Ngữ khoái chí cười như kẻ xấu.

Cứ thế, cô dụ dỗ Bí Ngô hôn lên má mình mấy cái.

Cuối cùng, cô giúp Bí Ngô giành lại được kẹo và tiếp tục khuyên nhủ Bí Ngô nhỏ.

“Bí ngô, chúng ta là bạn thân có phải không?”

Bí Ngô nói: “Thanh Nghiên là người bạn tốt nhất của Bí Ngô”.

“Không phải đã đến lúc những người bạn tốt chia sẻ những thứ ngon nhất cùng sao?”

Bí Ngô hiểu ngay.

Cậu nhóc không do dự đã đưa cho Thẩm Khinh Ngữ chiếc kẹo mà cậu vừa giành được về cho cô ăn.

Đôi mắt nhỏ nheo lại vì vui sướng.

Thẩm Trình cùng Giang Niệm Tư theo dõi toàn bộ quá trình.

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự bất lực.

“Con gái của anh rất giỏi lừa gạt người khác.

Thẩm Trình sải bước đi về phía hai đứa nhỏ, mỉm cười đáp lại Giang Niệm Tư: “Tùy em nghĩ.”

 

 

“Hả?” Giang Niệm Tư khó hiểu đi theo anh: “Sao anh lại nói như vậy?”

Thẩm Trình quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Đứa nhỏ không phải là do em mang tới cho anh sao?”

Cái gì chứ?

Giang Niệm Tư không nói nên lời: “Rõ ràng là anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi em trước mà.”

Thẩm Trình tóm lấy Thẩm Khinh Ngữ, nhóc con nhìn thấy anh đã muốn bỏ chạy.

Thẩm Trình túm lấy cổ áo con gái, bế Khinh Ngữ lên, ôm vào lòng: “Con đi đâu vậy?”

Ba cô suốt ngày không cho cô hôn những đứa trẻ khác, cô cảm thấy bản thân đã sai khi vừa làm chuyện có lỗi: “Ba ơi, con không hôn Bí Ngô, Bí Ngô hôn con nên con vô tội”.

Khinh Ngữ chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh và ngây thơ.

Thẩm Trình cười: “Vậy giờ ba phải xử lí Bí Ngô thế nào đây?”

Anh ấy chỉ định trêu chọc Thẩm Khinh Ngữ nhưng lại khiến Bí Ngô bên dưới sợ hãi.

Cậu nhóc chỉ kịp nói “Ô” rồi vừa chạy về nhà vừa khóc: “Mẹ! Ba! Chú Thẩm muốn đánh con...”

Thẩm Trình: “...”

Thẩm Khinh Ngữ buồn cười: “Bí ngô nhút nhát quá, hèn nhát như vậy, nhưng Bí ngô lại là một anh chàng nhút nhát đẹp trai phải không mẹ?”

“Đúng vậy, Khinh Ngữ của mẹ là dũng cảm nhất.”

Giang Niệm Tư ôm con gái từ trong n.g.ự.c Thẩm Trình, đứa bé biến thành một chiếc áo khoác bông nhỏ trong lòng mẹ.

Cô nhóc tựa vào vai Giang Niệm Tư, nhẹ giọng nói: “Hôm nay mẹ về thật muộn, có ông trời chứng giám, Ngữ Ngữ nhớ mong mẹ da diết a Con bé này, không biết học ở đâu, lúc nào cũng nói mấy câu “thương yêu” thề thốt như người lớn vậy.

Giang Niệm Tư chọt vào cái đầu nhỏ: “Nhóc con thật biết nói lời hay ý đẹp.

Cô không biết mình đã có bao nhiêu niềm vui.

Cô luôn nhớ con gái nhỏ.

Nếu cô ấy về muộn nữa chắc sẽ nhớ cô công chúa này đến đau lòng mất.

Bên kia, Giang Vũ Thâm nhìn thấy ba mình đi tới, lười biếng đứng dậy khỏi bãi cỏ, chạy tới chỗ Thẩm Trình, leo lên bám trên đùi anh, trèo lên vai anh, cưỡi lên người anh giống như một con khỉ: “Nào đi thôi.”

Giang Niệm Tư nghe vậy, cô còn chưa kịp động đậy, Thẩm Trình đã xoay người Giang Vũ Thâm lại, vỗ mạnh vào m.ô.n.g cậu nhóc: “Con ngứa đòn à?”

Giang Vũ Thâm suýt xoa xoa mông, lười biếng tựa vào trong n.g.ự.c Thẩm Trình: “Ba, con bị đánh đang rất đau, con cần được thở và ngủ.”

Đôi mắt của Giang Vũ Thâm trông rất giống Thẩm Trình, miệng và mũi của cậu bé lại trông giống Giang Niệm Tư hơn.

Thẩm Trình thực sự rất nghiêm khắc với cậu nhóc.

Xung quanh Giang Niệm Tư toàn là trẻ con, những cô nhóc môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt xinh xắn đang đứng xung quanh sân cỏ.

“Cô hai, cháu cũng muốn ôm cổ.

Một em bé với chiếc bụng căng tròn chạy tới ôm lấy đùi Giang Niệm Tư.

Đây là Giang Tử Tứ, con trai của Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan.

Một tháng sau khi Giang Niệm Tư đi hưởng tuần trăng mật về, Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan đã kết hôn.

Trong đêm tân hôn, Hứa Quan Quan đã bị Giang Bằng Vũ lừa vào tròng.

 

 

Giang Niệm Tư một mình không thể ôm cả hai đứa nhóc, cuối cùng Thẩm Trình chỉ có thể một mình xách cả hai đứa nhóc về.

Ánh hoàng hôn buông xuống, một gia đình bốn người, không, là năm người, bên nhau dạo bước về nhà.

Thẩm Khinh Ngữ và Giang Vũ Thâm đang mắng nhau qua lại, Thẩm Khinh Ngữ mắng Giang Vũ Thâm là đồ khốn nạn.

DTV

Giang Vũ Thâm không biết mắng chửi, đành chỉ mắng qua lại, “Em thật xấu xí và không biết xấu hổ.”

Giang Niệm Tư hỏi là ai đã dạy nhóc nói như thế, Giang Vũ Thâm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, ngốc nghếch cười nói: “Con học được từ mẹ con.

Hết truyện chính.

Các bạn ơi, câu chuyện chính đã kết thúc, tiếp theo là câu chuyện phụ về chị gái Giang Tuyết và Thiệu Dương.

Thêm: Thiệu Dương và Giang Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK