Nhưng Trương Chí Học là loại người sẽ để cho cô gái mình thích ngăn cản giông bão sao?
Không phải.
Anh ta cho rằng Thẩm Trình cũng là người theo đuổi Giang Niệm Tư.
Thế là còn kéo cánh tay Giang Niệm Tư một cái: “Bác sĩ Giang, cô yên tâm, để tôi nói...
Nét mặt Giang Niệm Tư tràn đầy nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó tránh khỏi tay anh ta, không phải, anh lại định làm chuyện gì?
Khiến cho mọi người cảm thấy như cô và anh ta có một chân vậy.
Ánh mắt của Thẩm Trình yên lặng rơi vào trên tay Trương Chí Học.
Trong lòng có lửa giận gào thét mà qua.
Mặc dù cô tránh thoát rất nhanh nhưng trong lòng anh vẫn bị đè nén.
“Bác sĩ Trương, anh vẫn nên đi ra ngoài trước đi, đây là chồng của tôi” Giang Niệm Tư bất đắc dĩ giá thích với Trương Chí Học trong tình huống lúng túng như vậy.
Trương Chí Học chấn động mạnh một cái, quay đầu nhìn Giang Niệm Tư, lại liếc mắt nhìn người đàn ông khí chất bất phàm trước mắt.
“Cô, cô kết hôn rồi sao?”
“Như thế nào, anh có nghi vấn?”
Người rả lời Trương Chí Học là Thẩm Trình.
Giọng trầm thấp, tỏ rõ là anh không vui.
Trương Chí Học há to miệng, đối mặt với lời chất vấn của Thẩm Trình thì không biết trả lời như thế nào.
Anh ta, có vẻ như anh ta đã làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn theo lời của người bạn tốt.
“À, cái kia, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.
DTV
Nói xong, Trương Chí Học quay đầu đi ra bên người, chỉ sợ đi chậm một chút thì tất cả thể diện sẽ rơi xuống mặt đất.
Từ Xán Xán cảm nhận được bầu không khí quỷ dị ở trong phòng bệnh cho nên cũng quyết định xin lỗi không tiếp được.
Thậm chí cô ấy còn không cần một lời khách sáo nào mà trực tiếp đóng cửa phòng bệnh lại rồi bỏ trốn mất dạng.
Áp lực cho Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư nhìn gương mặt tuấn tú căng thẳng của Thẩm Trình thì đưa tay ôm lấy cổ anh, treo ở trên người anh nũng nịu.
“Em có thể giải thích”
Dáng vẻ cô gái nhỏ, kiều nhuyễn của cô làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Trình giảm bớt một nửa.
Đương nhiên là anh sẽ không cảm thấy cô làm chuyện gì có lỗi với mình.
Chỉ là khi thấy vợ nhà mình bị người khác nhớ thương thì trong lòng anh lại nổi lên lửa giận.
Hai tay Thẩm Trình ôm eo của cô, sống lưng thẳng tắp hơi hơi cong, cúi người ôm lấy cô.
“Không cần giải thích, anh tin em.
Nói thì nói như vậy, nhưng nụ hôn của anh lại khiến Giang Niệm Tư không chịu nổi.
Tay lớn nâng sau gáy cô, đè lên cô rồi dùng sức hôn.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Giang Niệm Tư khiến Giang Niệm Tư có chút không chịu nổi.
“Thẩm Trình.”
Cô đưa tay đẩy n.g.ự.c của anh, hy vọng anh lui lại một chút.
Nhưng Thẩm Trình không lùi mà còn tiến tới.
Giang Niệm Tư ngửa đầu ra sau, không nhịn được mà cắn anh một cái.
Thẩm Trình bị đau thì mới buông cô ra.
Con ngươi đen nhánh nặng nề như biển, có khuynh hướng mưa gió sắp đến.
Giang Niệm Tư nhìn thấy thì cảm thấy buồn cười: “Vừa rồi còn nói không cần giải thích, kết quả bây giờ thì sao.”
Cô đưa tay ra nhéo mặt anh, tiếng cười mềm mại: “Anh đúng là cái vạc dấm lớn”
Hiếm thấy Thẩm Trình không phản bác, anh lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi của cô: “Ừ, anh ghen, Niệm Niệm..”
Không thể phủ nhận, lúc vừa đẩy cửa ra nhìn thấy hai người dựa vào gần như vậy thì trong lòng của anh ngoại trừ tuôn ra lửa giận thì còn có chút cảm giác đè nén không nói thành lời.
Rất khó chịu, một trái tim như bị ngâm ở trong bình dấm chua lâu năm, ê ẩm trướng lên.
Nhưng anh lại khôi phục lý trí rất nhanh.
Anh biết, cô sẽ không phản bội tình yêu cùng hôn nhân của bọn họ.
Liều mình để bảo vệ tình yêu như thế, anh không tin nó rẻ như vậy.
Chỉ là trong lòng vẫn không thoải mái.
Sự không thoải mái kia xuất phát từ sự chiến hữu.
Thừa nhận phải dứt khoát như vậy.
Giang Niệm Tư nâng mặt của anh lên, nhìn thấy trong mắt của anh là cảm giác chua xót chưa kịp biến mất.
Cô có chút bất đắc dĩ: “Bác sĩ Trương là bác sĩ chính của em, bình thường vẫn luôn rất săn sóc em, em còn tưởng rằng hôm nay anh ta đến để kiểm tra như bình thường”
Thẩm Trình vuốt đôi tai của cô gái nhỏ, ghen tuông nồng đậm: “Kiểm tra bình thường mà còn phải đóng cửa sao? Còn sát lại gần như vậy.
Anh thừa nhận cho dù biết cô sẽ không phản bội mình nhưng anh vẫn rất ghen.
“Đó là bởi vì em nghĩ rằng anh ta phát hiện ra bí mật của em, không muốn bị người khác nghe thấy cho nên em mới đóng cửa lại.
Bí mật?
Đôi tay của Thẩm Trình vuốt tai của cô dừng lại: “Bí mật gì?”
Sớm muộn gì cũng phải nói cho anh biết, nói muộn không bằng nói sớm, chọn ngày không bằng đụng ngày.
Giang Niệm Tư nhón chân lên, nói nhỏ ở bên tai của anh: “Em mang thai.
Đột nhiên nghe thấy tin tức này, Thẩm Trình không kịp phản ứng, anh nắm chặt bả vai Giang Niệm Tư, đột nhiên kéo cô ra, sau đó im lặng nhìn cô: “Niệm Niệm, em nói cái gì?
Nhìn anh ngơ ngác, Giang Niệm Tư nhíu mày: “Anh sẽ không nghĩ rằng đứa con này không phải của anh chứ?”
DTV
Đây là do Thẩm Trình gặp niềm vui quá bất ngờ không kịp phản ứng mà thôi.
Nghe xong lời của cô thì tay anh lại ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nặng nề hôn lên môi của cô.
“Suy nghĩ lung tung cái gì? Đương nhiên anh biết đó là con của chúng ta.
Trong lời trêu chọc của anh lộ ra vẻ dịu dàng, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Lúc kia cô bị thương nặng như vậy, nếu như không phải có chút sức mạnh đặc thù can thiệp thì chỉ sợ đứa con và cô đều phải hi sinh.
Chỉ suy nghĩ đến kết cục kia thì tim của Thẩm Trình lại thấy đau.
Thẩm Trình rất thông minh, cô chỉ cần nói bí mật là anh liền hiểu ra, hẳn là các bác sĩ trong bệnh viện cũng không phát hiện ra trong bụng của cô có em bé.
“Em có khó chịu chỗ nào hay không?”
So với đứa bé, Thẩm Trình lo lắng cho cô khi vừa phải mang thai vừa phải điều trị hơn, sợ có ảnh hưởng đến cơ thể.
Giang Niệm Tư lắc đầu: “Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là bây giờ con của chúng ta đã được hơn hai tháng, nhưng mà em bị thương nặng ở huyện Bắc Dư như vậy, trong mắt người khác, chắc chắn là em không giữ được con cho nên em đang lo tìm một cơ hội để nhanh chóng gặp mặt anh..”
Gặp mặt, sau đó để người khác cảm thấy đứa bé đến từ lúc này, đến lúc đó cùng lắm thì cũng xem như sinh non hai tháng.
Nếu còn không gặp mặt thì sau này người khác sẽ tưởng rằng cô đội nón xanh cho Thẩm Trình.
Cô nhắc đến chuyện này, Thẩm Trình dứt khoát âm cô ngồi lên trên giường, kéo cái ghế rồi ngồi ở trước mặt cô.
“Em có thể nói cho anh biết chuyện động đất không?”
Anh đang nói đến bí mật của cô.
Cô có rất nhiều bí mật, Thẩm Trình không muốn truy hỏi đến cùng, nhưng mà chuyện động đất lần này đã nhắc nhở anh.
Anh sợ sau này nếu cô không cẩn thận bại lộ bí mật mà anh xử lý trễ khiến cho người ta phát hiện manh mối thì sẽ mang đến tai họa cho cô.
Giang Niệm Tư tựa ở trên vai anh, tự hỏi xem phải nói từ chuyện nào.
“Thẩm Trình, anh có tin vận mệnh không?”
“Vận mệnh?” Thẩm Trình vuốt ngón tay của cô, dừng lại một chút.
“Trước đó không tin, bây giờ tin”
Anh là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng mà tất cả những chuyện xảy ra trên người Giang Niệm Tư đã thay đổi cái nhìn của anh.
Giang Niệm Tư thở dài, dùng một loại giọng nói như nói đùa nói: “Thẩm Trình, em không biết anh sẽ tin bao nhiêu, nhưng nếu như bí mật này đã bị bại lộ ở trước mặt anh thì em sẽ nói ngắn gọn cho anh biết..”
Sau đó, Giang Niệm Tư nói tất cả bí mật của mình cho Thẩm Trình.
Bao gồm cả chuyện cô đến từ thế giới khác, bao gồm cả chuyện quen biết yêu nhau ở kiếp trước cùng với cuối cùng vận mệnh bị người khác thay đổi sau đó cô phải cố gắng sửa chữa kịch bản cho Thẩm Trình biết.