Giang Bằng Vũ cảm thấy Hứa Quan Quan có thái độ rất kỳ quái, anh ta cần phải nghĩ như thế nào sao?
“Chẳng lẽ ngày đó tôi uống say rồi làm trò mèo sao?”
Hứa Quan Quan kích động nửa ngày, liền chờ tới một câu như vậy, sững sờ nhìn anh ta.
Đúng là món hàng này đã hỏng.
Vậy mà còn nói là không quên.
“Đúng vậy, anh đã gây ra tai nạn xấu hổ.”
Cô ấy nói ra một câu như vậy từ trong kẽ răng.
“Thật sao?” Giang Bằng Vũ đột nhiên quan tâm đến hình tượng: “Cô mau nói, tôi đã làm ra tai nạn xấu hổ nào?”
Hứa Quan Quan cong môi nở nụ cười với anh ta, há miệng liền nói xấu: “Anh ôm tôi hôn tôi, nói Hứa Quan Quan anh thích em, nếu không phải em thì sẽ không cưới.”
Sau khi gào xong thì cô ấy cũng không để ý đến biểu lộ của anh ta mà Hứa Quan Quan đẩy anh ta ra rồi bước đi như gió.
Để lại Giang Bằng Vũ trợn mắt hốc mồm tại chỗ.
Hứa Quan Quan để lại tiếng sét nổ Giang Bằng Vũ không nhẹ.
Anh ta hoảng sợ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng như vừa xấu hổ vừa tức giận của Hứa Quan Quan lộn xộn trong gió không tả được.
Anh ta không thể tin được mà chỉ vào cái mũi của mình, ngũ quan tuấn tú của anh ta cũng sắp nhăn thành đám hạt vừng.
Anh, anh thế mà hôn Hứa Quan Quan?
Còn nói không phải cô ấy thì không cưới?
Cái cô gái dữ dằn, từng thích Thẩm Trình kia sao?
Nếu nói lý, chuyện này đúng là muốn mạng mà!
Anh ta trêu chọc ai thì trêu nhưng cũng sẽ không trêu chọc người phụ nữ từng có tình cảm với anh em của mình.
Đây chính là nguyên tắc của anh ta, nếu không thì sau này sẽ lúng túng đến mức nào chứ?
Mặc dù Thẩm Trình chưa từng thích Hứa Quan Quan, cũng không có dây dưa gì cùng Hứa Quan Quan nhưng trong lòng của anh ta vẫn sẽ có cảm giác rất kỳ quái.
Bước chân của Giang Bằng Vũ lảo đảo một chút, dựa lưng vào vách tường rồi đưa tay chống trán.
DTV
Thôi bỏ đi, anh ta muốn chậm rãi, lượng tin tức này quá lớn, anh ta cũng có chút chưa chuẩn bị cho tin tức này.
Giang Bằng Vũ tốn thêm vài phút đồng hồ để nghĩ tới nghĩ lui về chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Sau lần cố gắng này, đúng là anh ta nhớ ra một số hình ảnh đứt quãng.
Trong đó một hình ảnh mà anh ta ôm Hứa Quan Quan.
Lại còn là thật!
Lần này Giang Bằng Vũ có loại cảm giác đ.â.m lao phải theo lao.
Không được, phải giải quyết chuyện này.
Thế mà anh ta thực sự đùa nghịch lưu manh với con gái nhà người ta.
Chuyện này cũng không còn liên quan gì đến Thẩm Trình nữa, anh ta phải chuộc lỗi mình đã làm.
“Bác sĩ Hứa, cô chờ tôi một chút, hai chúng ta nên nói chuyện thật tốt...”
Hứa Quan Quan đã đi xa thì anh ta mới bất tri bất giác đuổi theo.
Còn may là anh nhớ phòng của Hứa Quan Quan.
Giang Bằng Vũ sớm đã quên mục đích mình đến bệnh viện.
Sau khi chạy đến phòng của Hứa Quan Quan thì anh ta lén nhìn trộm từ khe cửa trước.
Sau khi xác định bên trong không có bệnh nhân thì anh ta mới gõ cửa một cái: “Cái đó, bác sĩ Hứa, nếu cô không từ chối thì tôi đi vào nhé.”
Hứa Quan Quan đang ngồi tại chỗ, ‘chuyên tâm xem xét tư liệu, còn chưa nói gì thì đã nhìn thấy anh ta đi vào, toàn thân cứng đờ.
Tại sao tên ngu xuẩn này lại đi theo?
Không phải là anh ta nhớ lại rồi đến vạch trần mình chứ?
Hứa Quan Quan tự nói với mình, Hứa Quan Quan, mày phải tỉnh táo, chẳng phải chỉ thích một tên thô lỗ sao?
Chẳng phải chỉ thích một tên ngu xuẩn sao?
Anh ta ngu như vậy?
Mày còn sợ cái gì?
Cứ việc lừa gạt là được rồi!
Đúng vậy, lừa vào chỗ chết.
Nhưng mà Hứa Quan Quan vô cùng không bình tĩnh mà sửa sang lại tóc tai một chút, tằng hắng một cái: “Vào đi.”
Giang Bằng Vũ đẩy cửa đi vào, đặt m.ô.n.g ngồi ở trước mặt Hứa Quan Quan.
Đó là chỗ ngồi của bệnh nhân, hai người cách một cái bàn, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói trước.
Hai người cũng đều chỉ bình tĩnh ở bên ngoài còn trong lòng lo lắng.
“Anh muốn nói cái gì?” Hứa Quan Quan chủ động xuất kích, nhìn như trầm ổn bình tĩnh.
Giang Bằng Vũ ngồi thẳng cơ thể, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Là chuyện vào đêm Tư Tư kết hôn”
Đến rồi đến rồi, đây là vấn đề chính.
Hứa Quan Quan cũng ngồi thẳng tắp theo.
“Nói cái gì?”
“Tôi thực sự hôn cô sao?”
Giang Bằng Vũ vẫn không quá tin tưởng, anh ta bỗng nhiên rướn người lại gần Hứa Quan Quan Khí tức phái nam đập thẳng vào người, vay quanh Hứa Quan Quan.
Hứa Quan Quan nhớ là Giang Niệm Tư đã từng nói qua, thực ra anh của cô rất thông minh rất tỉ mỉ trong phương diện quan sát, nghe nói còn có xuất thân từ lính trinh sát.
DTV
Nói dối lừa anh ta là do anh ta làm cô ấy quá tức giận, nhưng bây giờ nếu bảo cô ấy thừa nhận thì có còn mặt mũi nữa sao?
Đâm lao phải theo lao, sợ Giang Bằng Vũ nhìn ra chút gì đó không thích hợp của cô, Hứa Quan Quan dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, trực tiếp làm nhiễu loạn tâm tư của anh ta khiến anh không thể suy xét được nữa.
Cô ấy duỗi hai tay ra, bỗng nhiên giữ lấy mặt của anh ta, kéo anh ta đến trước mặt, cúi đầu hôn xuống.
Đột nhiên xuất hiện nụ hôn khiến lục phủ ngũ tạng của Giang Bằng Vũ sắp hỏng hết, anh ta sợ hãi quên cả phản ứng.
Hứa Quan Quan nâng mặt của anh ta lên rồi, dùng sức ấn ở trên môi anh ta một cái.
Thừa dịp anh ta sững sờ, cô ấy cường thế mà mút môi anh ta một chút, tiếp đó dùng một tay đẩy anh ta ra, quay đầu đi, không cho anh ta cơ hội đối mặt.
“Tôi biết anh đang suy nghĩ gì, nếu cảm thấy có lỗi với tôi mà muốn bù đắp, vậy thì tôi có biện pháp này, hôm trước anh cưỡng hôn tôi, hôm nay tôi cưỡng hôn anh, hai ta đã trả nợ xong, không ai nợ ai, ra ngoài đi.”
Mới là lạ...
Hứa Quan Quan biết, đối với Giang Bằng Vũ à nói, căn bản là nụ hôn này không thể trả nợ được.
Cô ấy có chút mưu kế.
Lúc đầu Giang Bằng Vũ được cho biết là mình đã cưỡng hôn người khác, sau đó lại bị cưỡng hôn, tiếp theo lại bị đối phương nói thanh toán xong.
Trong đầu anh ta hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của đối phương.
Anh ta vẫn còn duy trì tư thế trợn mắt hốc mồm, đần độn ngồi trên ghế.
Nghe cô ấy quát lớn anh ra ngoài thì Giang Bằng Vũ sững sờ giơ tay lên, lau miệng một cái.
Chắc chắn là cô ấy ăn bánh bao thịt vào buổi sáng, còn là bánh nhân rau hẹ.
Hứa Quan Quan vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy biểu lộ một lời khó nói hết của anh ta.
Cô ấy muốn duy trì sự thận trọng của phụ nữ, giữ gìn thái độ của mình một chút, biểu đạt mình cũng không muốn có quan hệ gì với anh ta.
Ra vẻ cao ngạo mở miệng hỏi: “Sao thế, đoàn trưởng Giang không nỡ đi..”
?
“Bánh nhân rau he.
Hai câu nói đồng thời, Giang Bằng Vũ vô ý thức nỉ non.
Mà chữ cuối cùng của Hứa Quan Quan cũng bị cắt ngang.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn Giang Bằng Vũ không chớp mắt, bờ môi mím thật chặt.
Anh, anh nói cái gì?
Bánh nhân rau hẹ?
“A, Giang Bằng Vũ, anh c.h.ế.t đi.”
Cô ấy đưa tay ra muốn ném văn kiện trên bàn lên người anh ta, còn vòng qua cái bàn chạy tới liều mạng xô đẩy anh.
Mặt mũi con gái nhà người ta hoàn toàn sụp đổ.
“Ài, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý...
Lúc Giang Bằng Vũ bị đẩy đi ra ngoài thì vô ý thức đưa tay ra cản.
Sau một hồi kéo đẩy thì đến cửa ra vào, tư thế đã biến thành Hứa Quan Quan chen ở trong n.g.ự.c anh ta, tay của anh ta đang giữ hai tay cô ấy ở trên cao.
Hai người giãy dụa xô đẩy ở giữa, không phát hiện tư thế này có bao nhiêu mập mờ.
Mãi đến khi có tiếng nói bất ngờ ở hành lang truyền đến.
“Oa a...”
Hứa Quan Quan cùng Giang Bằng Vũ đồng thời quay đầu, đối mắt với mấy y tá ở trên hành làng.