“Lúc cô sinh con, cô nóng lòng muốn cho con bé đi thậm chí còn không tìm hiểu rõ ràng gia đình mà cô cho, bọn họ xém chút đã bán con cô đi, là Thẩm gia gia và Thẩm Trình giữ đứa bé lại.
Một câu nói khiến Thẩm Thanh Tuệ như bị sét đánh.
Cô đột nhiên bắt lấy tay Hứa Triều Dương: “Có ý gì? Anh có ý gì?”
“Câu nói này hẳn là rất dễ hiểu”
Hứa Triều Dương kéo tay cô ra: “Cô phụ tình yêu thương của Thẩm gia gia đối với cô, cũng phụ lại tình nghĩa chị em của Thẩm Trình đối với cô, phụ sự tin tưởng của viện nghiên cứu và bệnh viện quân khu với cô, lại xém chút lại hại lão Lư. Cô cảm thấy cô còn có thể tiếp tục làm việc ở bất kì một bệnh viện nào sao?”
Thẩm Thanh Tuệ lắc đầu: “Không, không có khả năng... rõ ràng là gia gia đã bỏ rơi tôi.”
“Đó là bởi vì trong mắt cô chỉ có Lục Quân Đình, hơn nữa cũng không gọi là bỏ rơi. Luận về công về tư, Lục Quân Đình đều nên gánh chịu hình phạt cho sai lầm mà anh ta phạm phải, không phải Thẩm gia gia sai, cũng không phải là A Trình sai”
Hứa Triều Dương thấy dáng vẻ hốt hoảng không tin của cô thì không khỏi lắc đầu.
Đây là lí do vì sao lúc trước Thẩm gia gia và Thẩm Trình không muốn nói cho cô biết.
Cô đã vì Lục Quân Đình mà hoàn toàn mất đi lý trí.
Cô vẫn luôn ghi hận Thẩm Trình và Thẩm gia gia.
“Cô tin hay không thì tùy, tôi nói tới vậy không phải vì muốn cô cảm ơn bọn họ, chỉ là muốn nói cho cô biết, cô vì một người đàn ông mà làm tổn thương người nhà mình. Nói thật, tôi không cảm thấy tình yêu có bất kì ma lực nào lớn tới mức này, cô làm quá nhiều người thất vọng rồi”
Câu nói của Hứa Triều Dương khiến Thẩm Thanh Tuệ nhớ tới Hứa Quan Quan.
Lúc trước khi cảm xúc cô rơi xuống vực thẳm, chỉ có Hứa Quan Quan nguyện ý ở bên khuyên nhủ cô.
DTV
Nhưng hôm nay cô phải đi, Hứa Quan Quan cũng không tới tiễn cô.
Cô không tin chuyện này, hẳn là Hứa Triều Dương không nói với cô ấy. Cô ấy nhất định sẽ không muốn đối diện với người đáng sợ như cô nữa.
Cũng thất vọng về cô rồi sao.
Thẩm Thanh Tuệ gắt gao cắn chặt môi dưới, không thốt ra nửa lời.
Sau khi Hứa Triều Dương đưa Thẩm Thanh Tuệ về Kinh thị, anh ta tự mình giao cô cho Thẩm gia gia rồi mới rời đi.
Anh ta muốn hoàn thành nhiệm vụ lão Lâm giao cho mình.
Thẩm Thanh Tuệ nhìn dáng vẻ già nua của Thẩm lão gia tử, trong lúc nhất thời cảm thấy có phần xa lạ.
Dường như đã rất lâu rồi cô chưa gặp gia gia.
Từ sau khi Quân Đình xảy ra chuyện, dù có sống ở Kinh Thị thì cô cũng tránh mặt không gặp bọn họ.
Sắc mặt Thẩm lão gia tử âm trầm. Ông ấy chống gậy, từng bước đi về phía Thẩm Thanh Tuệ: “Nghiệp chướng, quỳ xuống”
Hai chân Thẩm Thanh Tuệ yếu ớt quỳ rạp xuống theo thói quen.
“Gia gia, con sai rồi, thực xin lỗi...
Thẩm lão gia tử đã cực kì thất vọng với Thẩm Thanh Tuệ.
Cô hận bọn họ, oán bọn họ, không tới thăm bọn họ, ông ấy có thể hiểu được.
Nhưng ông ấy không hiểu cô cháu gái do một tay ông ấy nuôi dạy lại có thể vì tư thù của bản thân mà làm hại tới tánh mạng của người khác.
“Thẩm Thanh Tuệ, ông từng dạy cháu mạng người lớn hơn trời. Cháu là người học y, đạo lý này mỗi phút mỗi dây cháu đều không thể quên, nhưng cháu đã làm như nào?”
Dáng vẻ tang thương của lão gia tử như khắc sâu vào trong mắt Thẩm Thanh Tuệ. Nhìn ánh mắt thất vọng của lão gia tử, Thẩm Thanh Tuệ khóc không thành tiếng.
Cô không còn cách nào khác, cô quá yêu Lục Quân Đình.
“Gia gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi..” Cô vừa dập đầu vừa xin lỗi lão gia tử.
“Người cháu cần xin lỗi không phải ông”
Thẩm lão gia tử thất vọng lắc đầu: “Thôi thôi, ông khong muốn nói thêm gì với cháu nữa. Nếu cháu biết sai thì chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình đi. Từ nay về sau cháu không cần tới viện nghiên cứu nữa, ông sẽ sắp xếp người tới khám bệnh cho cháu. Còn con của cháu, Thanh Tuệ, cháu không thích hợp với việc dạy con.
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt ngập nước của Thẩm Thanh Tuệ lập tức trợn to.
Cô quỳ bò lên phía trước vài bước, túm lấy tay lão gia tử.
“Gia gia, không được, ông không thể làm vậy với cháu. Lão Lâm đã cho dừng hạng mục của cháu ở viện nghiên cứu, ông không thể đuổi cháu ra khỏi viện nghiên cứu, ông không thể làm vậy... càng không thể không giao con cho cháu”
Đây là hy vọng duy nhất của cô.
Bị lão Lâm dừng hạng mục nhưng ít nhất cô vẫn là một nhân viên ở viện nghiên cứu.
Chỉ cần sau này lấy công chuộc tội, cô lại có thể khôi phục lại chức vị của mình.
DTV
“Xém chút nữa cháu đã hại c.h.ế.t lão Lư, cháu cảm thấy nhà họ Lư sẽ bỏ qua cho cháu sao?” Thẩm lão gia tức giận nói: “So với việc để người ta xử lý cháu, không bằng để ông tự ra tay, ít nhất khi đối diện với nhà họ Lư cũng không quá áy náy. Nếu cháu đã nguyện ý vứt bỏ hết tất thảy vì Lục Quân Đình thì đừng mong giữ lại nữa.
“Dù là chức vị ở viện nghiên cứu hay bất kì hạng mục nghiên cứu gì ở viện nghiên cứu đều ảnh hưởng tới con người, cháu hồ đồ như vậy có tư cách gì mà ở viện nghiên cứu, có tư cách gì để dạy dỗ đứa con mà cháu đã bỏ đi. Cháu cho rằng tất cả đồ vật đều chỉ cần cháu muốn bỏ thì bỏ, muốn lấy về thì sẽ ngoan ngoãn chạy vào trong tay cháu sao?” Lão gia tử chưa từng tức giận như vậy.
Vị tướng kì cựu chinh chiến cả đời chưa từng phải khom người mà lại vì hành động của cháu gái khom tới mức xém cong lưng khi đối mặt với người nhà họ Lư.
Ông ấy hổ thẹn với sự rèn luyện tổ chức của mình, không thể dạy dỗ tốt cháu gái.
Càng thẹn với đứa con thứ và con dâu đã hi sinh cho sự nghiệp của quốc gia vì không dạy dỗ tốt con gái của bọn họ, nên mới để cô làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa này.
Nếu cô làm công việc bình thường, phạm sai lầm còn có thể có đường cứu chữa.
Nhưng cô là người của viện nghiên cứu, không chấp nhận có vết dơ trong phẩm giá.
Thẩm Thanh Tuệ ngơ ngẩn nhìn lão gia tử. Cảm giác sắp mất đi con gái khiến cô đau khổ tới mức không thở nổi.
“Gia gia, đừng, ông đừng đối xử với cháu như vậy, cầu xin ông.
Lão gia tử vỗ n.g.ự.c đau nhói, hốc mắt ngập nước khiến cho đôi mắt trở nên vẩn đục.
“Nếu cháu muốn đường đường chính chính làm người thì nên thẳng thắn đón nhận sự trừng phạt, chứ không phải là cầu xin gia gia tha thứ cho cháu. Nếu ngay cả dũng khí gánh vác sự trừng phạt mà cháu cũng không có thì sao có thể gánh được nghiệp lớn? Nếu bây giờ gia gia ích kỉ tha thứ cho cháu thì sau này thế nào? Nếu cháu lại xuất hiện suy nghĩ lệch lạc đó, vậy ngàn vạn người có thể tha thứ cho cháu không?”
“Lão Dương, đưa Thanh Tuệ tới chỗ bác sĩ Đức. Trước khi trị khỏi bệnh không cần phải ra ngoài”
Lão Dương đi lên kéo Thẩm Thanh Tuệ. Thẩm Thanh Tuệ khóc nháo cự tuyệt, tiếc là cô đâu phải đối thủ của lão Dương?
Tới giờ khắc này, cô mới hiểu rõ một chuyện, cô đã mất đi tất cả.
Lục Quân Đình bỏ rơi cô, bạn tốt nhất bỏ rơi cô, viện nghiên cứu bỏ rơi cô, ngay cả gia gia cũng bỏ rơi cô.
Mà cô lại tự bỏ rơi đứa con của mình.
Vì trong thâm tâm cô không muốn mang danh có thai ngoài giá thú, càng không muốn lúc mình chưa đủ ưu tú, bị người khác coi thường thừa nhận cô có con với Lục Quân Đình.
Chưa bao giờ cô hiểu rõ tới vậy. Hóa ra trong nội tâm cô, người cô yêu nhất chính là bản thân mình.
Cô bị lão Dương kéo ra ngoài. Lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh vui vẻ của Tưởng Tân Lệ.
“Ai nha, Thẩm Vũ Lâm, ông nhìn tôi xem, có phải bây giờ tôi càng ngày càng trẻ, càng ngày càng đẹp không?”
Thẩm Thanh Tuệ “ừm” một tiếng có lệ.
Tưởng Tân Lệ nói: “Ai nha, là nhờ kem làm trắng mà Tư Tư cho tôi. Nha đầu này đúng là tài giỏi, là phúc tinh của chị em phụ nữ chúng tôi đó.”
Cô đột nhiên nhìn về phía Tưởng Tân Lệ.