Nhóm hộ sĩ thứ thời cúi đầu nói: “Bác sĩ Hứa, hai người tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.
Tiếp tục cái gì, hiểu lầm to rồi.
Giang Bằng Vũ không nhịn được gào hét to: “Ài, đừng đi, quay lại quấy rầy.”
Các y tá rồi đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người, Hứa Quan Quan tức giận đóng sầm cửa trước mặt Giang Bằng Vũ.
Giang Bằng Vũ sờ lấy đầu của mình, vô cùng sầu khổ.
Chuyện này rất khó giải quyết, xử lý như thế nào đây, đây là một vấn đề vô cùng lớn trong cuộc đời.
Bên khác, Giang Niệm Tư sau khi quay trở lại thì cố ý tới kiểm tra tình huống của lão Lư.
Lúc trước khi cô bị thương, việc điều trị cho lão Lư được chuyển cho bác sĩ Đỗ.
Phương pháp trị liệu cùng thuốc đều do Giang Niệm Tư dạy cho bác sĩ Đỗ.
Bác sĩ Đỗ có năng lực học tập vô cùng mạnh, thường thường có thể suy một ra ba.
Giang Niệm Tư cùng Từ Xán Xán một trước một sau đi tới phòng bệnh của lão Lư.
Cửa không khóa.
Vừa tới cửa ra vào thì hai người đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Lư Lan Nguyệt đỡ lão Lư, trong tình huống một đám bác sĩ vây xem, đang từng bước từng bước đi tới.
Chứng liệt nửa người của lão Lư đã được chữa khỏi.
DTV
Lực chú ý của tất cả mọi người đều đang ở trên người lão Lư cho nên không có ai phát hiện Giang Niệm Tư cùng Từ Xán Xán tới.
Trông thấy mặc dù lão Lư mặc đi lại phí sức nhưng mà đã không còn chướng ngại gì khác, đám bác sĩ đều cảm thấy thần kì.
“Bác sĩ Đỗ, ông cũng thật là lợi hại, vậy mà đã chữa được chứng liệt người co quắp chol lão Lư trong một tháng”
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là bệnh viện của chúng ta liên tục có người tài xuất hiện, trước tiên là có bác sĩ Hứa, sau lại có bác sĩ Giang, bây giờ bác sĩ Đỗ cũng lợi hại như vậy, thật tốt, bệnh viện của chúng ta chắc chắn sẽ nổi tiếng”
Bác sĩ Lưu của khoa nhi là người sẽ tận dụng mọi thứ.
Cô ta che miệng cười không ngừng: “Tôi thấy là gừng càng già càng cay, theo tôi thấy thì bác sĩ Đỗ vẫn lợi hại hơn bác sĩ Giang, chỉ là bác sĩ Đỗ khiêm tốn, không thích nổi tiếng thôi, không thích cho mọi người biết hết mọi người”
Tính chất chỉ hướng của lời này cũng vô cùng rõ ràng.
Không phải đang nói chuyện mọi người biết Giang Niệm Tư đá chữa khỏi chứng yếu tinh cho Thẩm Trình sao?
Đoàn người đều là cộng sự sống chung 7 năm, có ai mà không biết tâm tư kia chứ.
Bác sĩ Lưu chính là điển hình của loại người không có can đảm làm chuyện xấu nhưng lại rất thích khích bác ly gián.
Tất cả mọi người không quan tâm đến lời của cô ta.
Bác sĩ Từ nói thẳng: “Lời này của bác sĩ Lưu không đúng, bác sĩ Giang cũng không thích nổi tiếng, mọi người đều biết sự tích của cô ấy là bởi vì tính đột phá trong chuyện cô ấy chữa bệnh quá mạnh, nếu chuyện đó còn không oanh động thì còn có chuyện gì oanh động nữa, cô thấy có đúng không?”
Bác sĩ Lưu không công nhận lời của bác sĩ Từ mà tiếp tục khen bác sĩ Đỗ: “Bác sĩ Đỗ có thể trị hết bệnh của lão Lư, tính chất đột phá cũng thật lớn.
Bác sĩ Đỗ nhìn bác sĩ Lưu mở miệng thì im lặng nhìn cô ta.
Nghe cô ta tuôn ra một câu như vậy, bác sĩ Đỗ gật đầu một cái, cười nói: “Đúng vậy, dù sao tôi có thể trị hết bệnh của lão Lư, tất cả đều nhờ bác sĩ Giang nắm tay dạy dỗ, có sư phụ lợi hại thì đồ đệ cũng không thể khiến cho sư phụ mất mặt đúng không?”
Trong chuyện chữa bệnh của lão Lư, bác sĩ Đỗ gọi Giang Niệm Tư một tiếng sư phụ thì cũng không sai.
Bác sĩ Lưu hoàn toàn sửng sốt.
Các bác sĩ khác cũng kinh ngạc nhìn về phía bác sĩ Đỗ.
Bác sĩ Đỗ là loại người chỉ cần học được kỹ năng thực sự thì sẽ không quan tâm đến những thứ khác.
Danh dự?
Có quan trọng bằng việc thực sự học hỏi được không?
Nếu có thể học được thực sự thì còn thiếu danh dự sao?
Cũng không quan tâm đến lòng hư vinh khác, thấy các bác sĩ khác nhìn về phía mình, bác sĩ Đỗ nói thẳng: “Phương án trị liệu cho lão Lư bao gồm cách điều chế thuốc cùng phương pháp châm cứu huyệt vị xoa bóp, tất cả đều là Bác sĩ Giang đưa ra, tôi cũng chỉ là người làm theo mà thôi”
Thông suốt, lại là phương án của bác sĩ Giang.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Đừng nói các bác sĩ, ngay cả lão Lư cùng Lư Lan Nguyệt đều hơi kinh ngạc mà nhìn bác sĩ Đỗ.
Còn sắc mặt của bác sĩ Lưu thì hoàn toàn cứng ngắc.
DTV
Tại sao lại là bác sĩ Giang?
Tại sao chỗ nào cũng có cô?
Cô ta chỉ không muốn bác sĩ Giang được chú ý, cô ta sai sao?
Giang Niệm Tư đứng ở cửa ra vào nghe trong chốc lát, nhìn thấy bác sĩ Đỗ hận không thể viết mấy chữ ‘tôi sùng bái bác sĩ Giang thì không nhịn được cười ra tiếng.
Nụ cười này khiến mấy người trong phòng bệnh chú ý đến.
“Bác sĩ Giang, cô đến rồi.”
Nét mặt bác sĩ Đỗ vui mừng, cười cười đi về phía Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư dậm chân tiến vào phòng bệnh, để Lư Lan Nguyệt đỡ lão Lư trở về giường.
Cô kiểm tra cẩn thận cho lão Lư một phen.
Bác sĩ Đỗ quan sát, có loại cảm giác lo lắng khi sư phụ muốn nghiệm thu thành quả của đồ đệ.
“Tình huống khôi phục của lão Lư rất tốt, người nhà bệnh nhân chú ý chút, để bệnh nhân duy trì trạng thái tâm lý ổn định, không nên quá gấp qua nóng nảy, thời gian ngủ thoải mái, hơn nữa cũng tránh đồ ăn cay béo.”
Lời này của cô đang nói cho Lư Lan Nguyệt.
Lư Lan Nguyệt liên tục cảm ơn cô: “Cảm ơn bác sĩ Giang, nếu không nhờ cô thì tôi cũng không biết phải làm sao.
Đầu tiên là cứu được con trai của cô ấy, bây giờ lại cứu được ba của cô ấy.
Giang Niệm Tư ôn hòa cười cười: “Đây là trách nhiệm của tôi, nhưng mà lần này lão Lư có thể khôi phục, hơn phân nửa công lao đều là nhờ bác sĩ Đỗ.”
Giang Niệm Tư kéo bác sĩ Đỗ ra ngoài, giải thích với mọi người: “Lần này lão Lư có thể khôi phục nhanh như vậy, mặc dù phối trí thuốc cũng rất quan trọng nhưng thủ pháp châm cứu mới là thứ quan trọng nhất, tôi chỉ nói qua quá trình còn bác sĩ Đỗ chỉ thông qua lời của tôi nói mà có thể hoàn toàn nắm giữ kỹ xảo trong đó thì mới là lợi hại nhất.
Bác sĩ Đỗ được Giang Niệm Tư khen thì có chút ngượng ngùng.
Đây không phải là công lao của ông ấy.
Ông ấy chỉ là một kẻ bắt chước.
Không khí trong phòng bệnh rất tốt, Giang Bằng Vũ còn chưa rời khỏi bệnh viện, lúc đi ngang qua bên này thì trông thấy cảnh tượng bên trong.
Anh ta nghe em gái thẳng thắn nói chuyện ở bên trong, lại trông thấy người được cô khen ngợi vừa ngại ngùng vừa có chút kiêu ngạo, trong lúc nhất thời trông giống một cảnh tượng khi còn bé.
Đây chính là thần thái thường xuyên xuất hiện của cô khi còn nhỏ.
Lúc nào cô bé cũng bồi hồi ở giữa cảm giác khiêm tốn và kiêu ngạo.
Làm chuyện tốt nhưng lại muốn khiêm tốn, lại không nhịn được kiêu ngạo.
Đúng là em gái ruột của anh ấy.
Giang Bằng Vũ không nhịn được cười lên, phải rồi, xem ra là anh ta đã suy nghĩ lung tung.
Có thể em gái có kỳ ngộ mà anh ta không biết, không tiện nói cho anh ta biết mà thôi.
Chẳng lẽ chính là sư phụ tuyệt thế trong truyện sao?
Anh ta không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Trở lại nhà của hai người, Thẩm Trình còn chưa có trở lại, nhưng mà phòng bếp đã có nguyên liệu đồ ăn tươi mới.
Giang Niệm Tư đoán, có lẽ là Thẩm Trình đã nhờ đầu bếp ở nhà ăn mua giúp.
Cô cởi áo khoác, tiến vào phòng bếp nấu cơm, trông thấy một tờ giấy được đặt ở trên bếp.
“Chờ anh về nấu cơm cho em A...
Giang Niệm Tư cầm tờ giấy, ý cười trong mắt tràn ra hốc mắt.
Anh thực sự xem cô như đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước để hầu hạ sao.
Thẩm Trình đối xử với cô rất tốt, Giang Niệm Tư cũng không phải một người chỉ biết hưởng thụ.