Bác sĩ làm bà ấy nể phục vậy mà lại là Giang Niệm Tu?
Trong lòng cô vẫn không muốn thừa nhận Giang Niệm Tư tài giỏi, cô cũng không muốn thừa nhận người bác sĩ mà cô luôn hâm mộ lại là người mà cô không muốn thừa nhận.
Điều này khiến cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng Thẩm Thanh Tuệ sụp đổ hoàn toàn.
Hóa ra từ trước tới giờ, cô chỉ là một tên hề.
Chỗ huyền diệu của Mỹ Bạch Cao, không chỉ là bởi vì có thể trắng đẹp.
Thẩm Thanh Tuệ là bác sĩ, cô ta bội phục chính là đối phương nghiên cứu ra y lý.
Tưởng Tân Lệ thấy Thẩm Thanh Tuệ bị lão Dương bắt lấy, nháy mắt nhớ tới chuyện cô ta làm, tâm trạng vốn tốt đẹp cũng trầm xuống.
Bà ấy không phải người thiện lương cỡ nào.
Cũng không có quan hệ huyết thống với Thẩm Thanh Tuệ.
Bởi vì yêu chồng, cho nên trước kia mới có thể đối tốt với Thẩm Thanh Tuệ, dù sao cô ta là người nhà của chồng.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô ta nói bậy con trai ở khắp nơi, hiện tại lại chơi thủ đoạn bỉ ổi tổn thương con dâu tương lai của bà ấy, Tưởng Tân Lệ chưa bao giờ tức đến như vậy.
Sắc mặt bà ấy khó coi đi qua trước mặt cô ta, nói với lão gia tử: “Ba, A Trình và Tư Tư muốn nhanh kết hôn, qua hai ngày chúng con sẽ đi qua, người đi theo chúng con không?”
Đương nhiên lão gia tử muốn đi, dù bận cũng phải rút thời gian đi.
Cô bé kia trị hết chân cho ông, ông thật sự rất thích cô bé.
“Được được được, ba trở lại để lão Dương chuẩn bị một chút, chúng ta làm người nhà nhà trai, cũng không thể oan ức cô bé người ta “
Miệng lưỡi quen thuộc kia, khiến Thẩm Thanh Tuệ nhớ tới lời lão gia tử thường nói khi còn nhỏ.
“Được được được, Thanh Tuệ chúng ta nói cái gì cũng tốt, tốt tốt tốt, Thanh Tuệ của chúng ta tuyệt nhất, tốt tốt tốt, ông nội giúp cháu đánh em trai, Thanh Tuệ không khóc...”
Vô số lần bao dung, đều bao gồm sự yêu thương của một ông nội với cháu gái.
Thẩm Thanh Tuệ rơi nước mắt như mưa, lại không có mặt mũi đối mặt với mỗi người trong nhà này.
Thẩm Võ Lâm đi qua từ bên người cô ta, dừng bước chân lại, giọng cứng mà nói: “Ba và mẹ cháu bảo tôi chuyển lại cho cháu, bọn họ không dạy dỗ cháu thời gian bao lâu, không có tư cách quản cháu, là lỗi của bọn họ, bọn họ sẽ đi nhà họ Lư xin lỗi thay cháu Đủ rồi.
“
DTV
Thẩm Thanh Tuệ đã không nghe nổi nữa.
Đây là quất roi và tim cô ta.
Tất cả mọi người đang nói cho cô ta một chuyện, cô ta làm nhà họ Thẩm xấu hổ.
Mà đúng thật cô ta thẹn với giáo dục của nhà họ Thẩm.
Giang Niệm Tư ghé vào trên giường, đang mở ra “Lễ vật” Hứa Triêu Dương đưa cho cô.
Bên trong hộp chỉ để một lá thư.
Trên lá thư viết hai chữ.
Xin thư Xin thư?
Giang Niệm Tư nghi hoặc mở ra.
Sau khi xem xong, mới hiểu được lão Lâm bọn họ làm cái gì.
Cô từ chối đi viện nghiên cứu, cho nên, lão Lâm bọn họ dứt khoát xin làm một viện nghiên cứu ở lại quân khu 624.
Do cô làm người phụ trách chủ yếu.
Xin thư sẽ giao lên, nhưng gửi đến chỗ cô trước.
Ý của lão Lâm bọn họ đã rất rõ ràng.
Nếu cô đồng ý, bọn họ lại trình thư xin này lên.
Có thể không tách ra với Thẩm Trình bọn họ, lại có thể vào viện nghiên cứu, sao Giang Niệm Tư không làm?
Giang Niệm Tư sảng khoái đồng ý, tự mình đưa xin thư cho lão Lâm.
Nhìn thấy cô lấy hộp đến, nháy mắt lão Lâm hiểu rõ ý của cô, cười nắm tay với cô: “Hoan nghênh bác sĩ Giang gia nhập”
Vậy là gia nhập rồi sao?
Giang Niệm Tư nói: “Đây là xin thư, không phải còn xem bên trên có phê duyệt hay không sao?”
Lâm lão đại cười: “Sinh Tinh Hoàn, còn có cô nghiên cứu chế tạo ra thuốc mỡ trị liệu gãy xương dập nát có tính hữu hiệu, hai hạng nghiên cứu đột phá này, đủ để cho bên trên phê chuẩn.
Thì là như thế này.
“Vậy cảm ơn lão Lâm đã cân nhắc.”
“Ai, bác sĩ Giang khiêm tốn rồi, nhưng chúng ta là tổng bộ bác sĩ, qua hai ngày nữa phải trở về, chờ thư được phê chuẩn, chúng ta sẽ chọn lựa một vài người lại đây giúp đỡ bác sĩ Giang, bác sĩ Giang có thể tự mình quyết định người được chọn một vài người còn lại, đến lúc đó danh sách cụ thể sẽ thông báo cho bác sĩ Giang ở trong điện thoại.
Nghe lão Lâm nói như vậy, người Giang Niệm Tư nghĩ đến đầu tiên chính là bác sĩ Đỗ.
Bác sĩ Đỗ rất hiếu học, hơn nữa có một người thầy tốt thì chắc chắn y thuật sẽ tiến bộ rất nhanh.
“Được, ta sẽ chờ tin tức của bác sĩ Lâm”
Nói xong chuyện quan trọng, Giang Niệm Tư cũng không ở phòng khám bệnh lão Lâm lâu.
Cô và Thẩm Trình sắp phải kết hôn, bởi vì thân phận nên làm rất đơn giản.
Giang Niệm Tư đã nói qua với Giang Bằng Vũ và Đinh Hồng Mai.
DTV
Hiện tại mẹ cô vội vàng học tập làm buôn bán, Giang Bằng Vũ nói, mẹ cô như nghe lọt lại như không nghe lọt.
Giang Niệm Tư cũng không thèm để ý, dù sao hôn lễ đơn giản Thẩm Trình nói anh sẽ thu xếp.
Cô dứt khoát phủi tay làm chưởng quầy.
Ngày hôm sau, bộ trung y phái ra mấy bác sĩ, đi tỉnh bên cạnh tham gia học tập liên hợp.
Giang Niệm Tư đứng trong đó.
Đoàn người ngồi trên xe, cả đường đi xe đều xóc nay.
Đi đến đường núi tài xế xuống xe đi vệ sinh.
Bác sĩ Đỗ lấy ra một bình nước, đưa cho Giang Niệm Tư trước:”Giang chủ nhiệm, uống không?”
Giang Niệm Tư lắc đầu: “Tôi không uống”
Xe ở niên đại này, bởi vì đường không đẹp nên rất xóc nảy, luôn dễ bị say xe.
Những người khác xuống xe hít thở không khí, Giang Niệm Tư cũng đi xuống xe theo, dù sao ở trên xe đợi cũng không chịu nổi.
Đột nhiên trên sườn núi phía sau truyền đến một tiếng súng.
Tiếng s.ú.n.g khiến mọi người sợ tới mức giật mình một cái.
Mọi người sợ tới mức nhanh chóng chạy vào trong xe.
Lại một tiếng s.ú.n.g vang lên, lại còn có tiếng la hung ác của kẻ bắt cóc: “Đừng nhúc nhích, lại động đậy nữa tao đánh c.h.ế.t chúng mày Vì thế mọi người không dám động, lần này bác sĩ nữ tới, trừ Giang Niệm Tư ra, tất cả đều là bác sĩ nam.
Nhưng gặp loại tình huống này, mọi người đều hoảng sợ.
Giang Niệm Tư giơ hai tay lên, làm trạng thái đầu hàng, thật ra đang quan sát trong tối.
Rất nhanh kẻ bắt cóc kia lao từ trên sườn núi xuống.
Gã ta thuận tay bắt bác sĩ Đỗ cách gã ta gần nhất, sau đó lấy s.ú.n.g chỉ vào cảnh sát phía sau đám người Giang Niệm Tư nói: “Đừng tới đây, lui ra phía sau, nếu không tao g.i.ế.c bọn họ.”
Mặt già của bác sĩ Đỗ bị siết đến đỏ lên, nhưng ông ấy còn tính bình tĩnh.
“Đừng tổn thương con tin, chúng ta lui ra phía sau...”
“Buông s.ú.n.g xuống” Kẻ bắt cóc kia lại kêu.
Các cảnh sát theo lời đặt khẩu s.ú.n.g ở trên mặt đất, một cảnh sát trong đó đi phía trước thử thăm dò nói: “Thiệu Văn Sơn, anh bình tĩnh một chút, tổn thương con tin, anh cũng không trở về được.”
“Lão tử từ lâu con mẹ nó không trở về được rồi. Kẻ bắt cóc bị gọi Thiệu Văn Sơn nắm chặt s.ú.n.g chỉ vào huyệt thái dương của bác sĩ Đỗ.
“Được được được, anh đừng kích động, anh muốn con tin rời để đi có phải hay không? Trong tay tôi không có súng, tôi làm con tin của anh.” Cảnh sát kia tiếp tục nói, cũng cẩn thận thử thăm dò, đi về phía trước.
“Bùm” Thiệu Văn Sơn b.ắ.n một phát vào dưới chân cảnh sát, cát bay tung toé.
Gã ta cười lạnh: “Chúng mày xem lão tử là tên ngốc sao? Bắt mày cảnh sát này làm con tin, tao thấy mình chán sống sao?”
“Vậy anh mang tôi đi.” Giang Niệm Tư đột nhiên lên tiếng.
Lúc này Thiệu Văn Sơn mới nhìn về phía Giang Niệm Tu.
Sợ đối phương hoài nghi, Giang Niệm Tư nặn ra vài giọt nước mắt, cố ý nói: “Anh thả ba tôi ra, tôi làm con tin của anh, cầu xin anh, được không? Tôi, tôi còn biết lái xe, tôi có thể lái chiếc xe này dẫn anh rời đi, chỉ cần anh thả ba tôi.”