Tại sao cái người vốn nên yên tâm đi làm ở trong bệnh viện, chờ anh trở về lại xuất hiện ở đây.
Đây chính là chỗ nguy hiểm vạn phần.
Giang Niệm Tư là người chạy nhanh nhất, những người khác vẫn còn đang dỡ vật tư từ trên xe xuống.
Cô không nghĩ tới con đường này lại thông đến khu vực Thẩm Trình hoạt động.
Trông thấy Tiểu Hồ xuất hiện, Giang Niệm Tư chỉ cảm thấy đây là cơ hội ông trời cho cô.
Một đời này, cô nhất định sẽ không để cho Thẩm Trình xảy ra chuyện.
Trông thấy Thẩm Trình, Giang Niệm Tư không kịp cảm thấy vui vẻ thì cô phát hiện trong n.g.ự.c anh có một cậu bé bị xuyên qua bụng.
Sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, chạy như bay mang theo hòm thuốc về phía anh.
DTV
“Nhanh, Thẩm Trình, mau ôm cậu bé đến vị trí đất bằng bên kia đi.”
Tiếng nói dịu dàng vào tai Thẩm Trình khiến Thẩm Trình chắc chắn cô thật sự đã tới, đi đến từ thành phố Bắc Lâm xa xôi.
Nhưng mà tình huống giờ phút này cũng không cho phép anh có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt.
Anh có quá nói nhiều chuyện muốn hỏi cô, có quá nhiều lo nghĩ bị ngăn ở yết hầu.
Nhưng tất cả những suy nghĩ phức tạp trong đầu anh đều đã bị sinh mạng đang bị đe dọa trong tay đè nén.
Thẩm Trình lập tức ôm đứa nhỏ đi về vị trí đất bằng mà Giang Niệm Tư chỉ dẫn.
Anh cẩn thận từng li từng tí đặt đứa bé xuống vị trí đất bằng.
Giang Niệm Tư đặt hòm thuốc xuống rồi nhanh chóng lấy các loại công cụ và dược liệu cần thiết ra.
Cô nói với Thẩm Trình: “Giữ tay của thằng bé lại, đừng để thẳng bé làm động tác mạnh”
Thẩm Trình lập tức giữ chặt hai vai của cậu bé.
Kiếp trước Giang Niệm Tư đã l.à.m t.ì.n.h nguyện viên vô số lần cho nên cô đã rất quen với loại tình huống cấp cứu khẩn cấp như thế này.
Cô nhanh nhẹn cắt bỏ phần áo xung quanh bụng của cậu bé, tay trái cầm kéo, tay phải cầm kim châm nhanh chóng châm vào vị trí huyệt của cậu bé.
Thời gian khẩn cấp không có thuốc tê cho nên cô chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu làm tê liệt thần kinh của cậu bé.
Hiệu quả không tốt bằng thuốc mê, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là không có thuốc mê.
Sau khi xem xét tình huống vết thương của cậu bé, Giang Niệm Tư lập tức lấy cây gậy gỗ ra cho cậu bé.
Gậy gỗ cắm vào phần bụng, tình huống này vô cùng nghiêm trọng, thứ Giang Niệm Tư có thể làm cũng chỉ là tạm thời giữ tính mạng cho cậu bé.
Sau khi lấy cây gậy gỗ ra, cô lập tức đ.â.m vào huyệt vị cầm m.á.u cho cậu bé rồi tiến hành khử trùng chống viêm cho cậu bé.
Cuối cùng là bôi thuốc cầm m.á.u quấn băng gạc, còn cho cậu bé uống thuốc chống sốt và nhiễm trùng.
Trước đó tình huống của cậu bé rất nguy hiểm, khiến cho người ta cảm thấy cậu bé sẽ không sống sót nổi.
Giang Niệm Tư vừa tới thì tình huống nguy hiểm của cậu bé đã được hòa dịu.
Hai mắt Thẩm Trình nóng bỏng nhìn Giang Niệm Tư. Giang Niệm Tư lập tức phân phó Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, vật tư và bác sĩ của chúng tôi đều ở chỗ đỗ xe, bên kia có địa thế an toàn, anh đưa cậu bé này qua đó trước đi”
“Được.
Tiểu Hồ không nói hai lời, ôm cậu bé đi về phía Giang Niệm Tư vừa đi tới.
Giang Niệm Tư kéo tay Thẩm Trình: “Anh bảo các chiến sĩ dưới tay đưa tất cả bệnh nhân qua bên kia đi. Còn nữa, bảo mấy người biết lái xe qua đó, chúng em chỉ có thể xử lý khẩn cấp, những vết thương này vẫn cần đến bệnh viện xử lý. Em có mang theo năm chiếc xe đến, nhưng những chiếc xe chở hàng đó không thể đi tới đi lui lâu dài ở khu vực này được, anh bảo những chiến sĩ biết lái xe chở tất cả những bệnh nhân đó đến bệnh viện quân khu ở thành phố bên cạnh đi.”
“Còn có nước và thức ăn, em cũng đã bảo người mang đến, anh phái mấy người qua lấy đi, mọi người đã đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa ăn gì, em
Giang Niệm Tư còn chưa dứt lời thì đã bị Thẩm Trình kéo vào trong ngực, anh gắt gao giữ lấy đầu của cô, đỏ mắt nói: “Niệm Niệm, em không nên tới.”
Thẩm Trình rất dùng sức, dùng sức mức gần như muốn khảm Giang Niệm Tư vào trong người mình.
Ở đây rất nguy hiểm, thiên tai vô tình khiến anh không thể bảo đảm mình có thể bảo vệ được cô trong quá trình cứu viện.
Thẩm Trình hoàn toàn không muốn cô xảy ra chuyện.
Thậm chí anh còn không biết cô đến nhanh như vậy.
Bọn họ thiếu nhân viên y tế cùng vật tư điều trị, mà dân chúng gặp tai họa càng cần hơn.
Mà cô không chỉ tới mà còn mang theo hy vọng của tất cả mọi người tới.
Anh rất muốn ích kỷ bảo cô trở về, trở lại an toàn phương đi.
Anh là quân nhân, nhưng anh cũng là người yêu của cô.
Anh chỉ hi vọng cô sống thật tốt.
Giang Niệm Tư bị Thẩm Trình siết vào trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ thuộc về anh.
Nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào quen thuộc của anh, hai tay Giang Niệm Tư dùng sức ôm anh, cười nhẹ nhàng: “Có phải anh đã quên lời em từng nói rồi không? Em đã nói mình muốn trở thành hậu phương vững chắc của quân nhân tại tiền tuyến, bây giờ em tới thực hiện lời hứa của mình, em không chỉ muốn làm hậu phương vững chắc của quân nhân mà còn muốn trở thành hậu phương vững chắc của anh”
“Thẩm Trình, anh cứ yên tâm đi cứu viện, không cần lo lắng cho em, em sẽ ở khu vực an toàn cứu các bệnh nhân khỏi tay tử thần mà các anh đã liều mạng cứu, tranh thủ để các anh không làm chuyện vô ích.”
Từ trước đến nay cô vẫn luôn nhẹ nhàng, nhưng cô lại kiên cường quả cảm hơn bất kì ai khác.
Nghe giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên định của cô, trái tim của Thẩm Trình bị xúc động.
Anh rất khó không thích cô đến mức si cuồng.
Cô có để khiến người ta điên cuồng vì bản lĩnh và mị lực của mình.
Mấy chiến sĩ đang cứu viện ở bên cạnh nghe Giang Niệm Tư nói vậy thì có rất nhiều người bị xúc động.
Bọn họ đã quen xông pha chiến đấu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai nói muốn trở thành hậu phương vững chắc của quân nhân bọn họ.
Những lời này khiến bọn họ cảm thấy có người đã thấy cố gắng và khổ cực của bọn họ.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Từng người đàn ông khỏe mạnh mặc quân trang màu xanh chưa từng rơi lệ vì nguy nan trước mặt, nhưng lại đỏ cả vành mắt vì lời này của cô.
Bây giờ không phải là lúc để tâm sự với nhau, Thẩm Trình chịu đựng cảm giác không muốn trong lòng mà từ từ buông cô ra.
Anh may mắn biết bao, có thể được cô ưu ái.
Bác sĩ Giang như vậy đáng để tất cả mọi người tôn kính.
DTV
“Niệm Niệm” Anh nâng mặt của cô, cười nhẹ: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Ừ, cùng nhau cố gắng”
“Thường Minh, đưa bác sĩ Giang đi qua khu vực an toàn, bảo thêm mấy người biết lái xe đi cùng”
“Vâng!” Thường Minh chào một cái, lập tức dẫn Giang Niệm Tư đi về phía khu vực an toàn.
Giang Niệm Tư nhìn thấy Thẩm Trình thì an tâm hơn không ít, cô cẩn thận quay đầu lại nhìn anh đứng trên chóp đống đổ nát ba lần, đến khi cô quay đầu lại lần nữa thì đã thấy anh tiếp tục cứu viện.
Cô xác nhận vị trí một chút, phế tích ở đây và trong mơ không giống nhau.
Cho nên Thẩm Trình hẳn sẽ không xảy ra chuyện ở đây.
Cô vừa đi theo Thường Minh, vừa hỏi anh ta: “Doanh trưởng Thường, hôm nay các anh sẽ cứu viện ở đây cả ngày sao?”
Thường Minh vốn đã tôn kính Giang Niệm Tư, bởi vì lần này cho nên càng cung kính cô hơn.
Nghe cô hỏi, anh ta biết gì nói nấy: “Đúng vậy, khu này có rất nhiều dân cư cho nên chúng tôi sẽ tạm thời cứu viện ở vị trí này.
Nhận được tin tức chính xác, Giang Niệm Tư đặt lại trái tim vào trong người.
Cô nói: “Doanh trưởng Thường, làm phiền anh một chuyện.
“Mời cô nói”
“Lúc đoàn trưởng của anh đổi khu vực, anh có thể đến báo với tôi một tiếng không?”