Trịnh Thế An hơi kiêu ngạo nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh, dùng sức ôm lấy hắn:
- Vậy thì phải khiến cho Vi Thiện ngươi tốn kém rồi!
- Thiếu huynh, ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng.
- Trịnh Thúc xin dạy bảo.
- Lúc dừng chân ở tửu quán, có thể thiếu huynh đem bài thơ vừa rồi sao chép cho ta một bản?
Trịnh Ngôn Khánh nhìn nhìn Trịnh Thế An rồi gật đầu nói:
- Chỉ cần Trịnh thúc không chê ta viết khó coi thì ta sẽ ghi lại một bản.
- Ha ha, thiếu huynh, huynh nói chữ của mình khó coi thì ngày đó làm sao có thể đề bút được.
Nói xong Trịnh Vi Thiện hạ lệnh với tùy tùng:
- Đi vòng tới Vạn An núi, ta mời mọi người uống rượu.
Nhóm tùy tùng cũng không hiểu tại sao Trịnh Vi Thiện lại khách khí với tổ tôn Trịnh Thế An như thế.
Nhưng Trịnh Vi Thiện là cao thủ, hơn nữa là người nhà của Trịnh gia, đám tùy tùng này lại có rượu uống nên liền vui vẻ đáp ứng.
Chiếc xe vòng vèo quanh đại lộ, hướng về phía Vạn An sơn mịt mù mà cấp tốc chạy tới.
--------------------------------
Nhan Sư Cổ mang theo Trịnh Hoành Nghị và Từ Thế Tích đuổi theo tổ tôn của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng mà Trịnh Nhân Cơ vẫn không bình tĩnh trở lại, ngồi yên ở trong phòng mà xem sách ở trên bàn, thật lâu sau vẫn không nói nửa tiếng.
Thôi phu nhân sợ hãi nhưng không nói lời nào.
Nàng chỉ có thể ôm con gái, ngồi ở bên cạnh nhìn Trịnh Nhân Cơ.
Vốn nàng chỉ cho rằng giết một nô tài, không ngờ lại dẫn ra nhiều biến cố như vậy.
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Trịnh Nhân Cơ nhìn bút luận tàn thiên của Ngôn Khánh mà lắc đầu liên tục.
Thôi phu nhân nhịn không được mà hỏi:
- Lão gia đáng tiếc điều gì?
- Văn chương này không thể viết xong, nếu không có thể trở thành thư pháp căn bản của người trong thiên hạ. Từ khi vĩnh tự bát pháp xuất hiện đến nay vẫn chưa có người nào có thể viết ra được như vậy. Chữ tốt như vậy thật là... đáng tiếc rồi!
Nghĩ lại đây là một quyển sách tốt bị hắn một tay phá hư, Trịnh Nhân Cơ không khỏi vạn phần ảo não.
Nhưng hắn không biết nên nói thế nào, chỉ khẽ thốt lên:
- Phu nhân, phu nhân sai người tiễn đưa phụ tử Thôi Đạo Lâm lên đường đi.
- Sao?
Thôi phu nhân trong lòng cả kinh mà cất tiếng nói:
- Tại sao?
- Bọn hắn không chết chỉ sợ không thoát được liên quan.
- Chàng... chàng thật sự muốn giết bọn họ?
Trịnh Nhân Cơ sắc mặt sâm lãnh:
- Nếu bọn họ không chết, vậy nàng đưa về Trịnh Châu đi.
Nói cách khác, nếu nàng muốn bảo vệ phụ tử Thôi Đạo Lâm thì ta chỉ có cách bỏ nàng, cho nàng trở về quê quán Trịnh Châu mà thôi. Trong lòng Thôi phu nhân hít một hơi thật lạnh, nàng không ngờ chuyện này lại biến thành như vậy.
- Cũng nên có người không may, nàng chọn đi.
Thôi phu nhân không dám hỏi lại là vì sao, nàng đem con gái đặt ở bên cạnh Trịnh Nhân Cơ rồi đứng lên nói:
- Để thiếp đưa tiễn bọn họ ra đi.
Trịnh Nhân Cơ nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Chuyện này Trịnh Nhân Cơ biết rõ, mặc kệ hắn có thích Trịnh Thế An hay không muốn mời Trịnh Thế An về cũng phải ủy nhiệm chức vụ quản gia, vấn đề ở chỗ, Trịnh Thế An có đáp ứng không? Nếu như Trịnh Thế An không đáp ứng thì không thể nào tránh được, dù sao Trịnh Thế An hiện tại không chỉ là quản gia của Trịnh gia mà còn có đứa cháu nuôi là người mà hoàng đế và thái tử đều chú ý... Cho nên hắn muốn cướp trước một bước, đem phụ tử Thôi Đạo Lâm giết chết, giảm oán khí trong lòng của Trịnh Thế An.
Về phần Thôi Đạo Lâm, chỉ là một nô tai ở trong nhà.
Dù sao phụ tử này đối với Trịnh Nhân Cơ cũng trung thành tận tâm nhưng Trịnh Nhân Cơ cũng không có lựa chọn nào khác.
Không giết Thôi Đạo Lâm, chẳng lẽ bảo hắn bỏ vợ sao, Thôi Đạo Lâm những năm gần đây đi theo hắn cũng xuất không ít lực, Trịnh Nhân Cơ rất khó hạ quyết tâm bỏ rơi Thôi phu nhân, còn nữa, thê tử của hắn đằng sau cũng có Thôi gia Thanh Hà, Trịnh Nhân Cơ đắc tội với Thôi gia cũng không thể tình nguyện.
Mưa từ trên nóc nhà trút xuống, đùng đùng vang lên.
Trịnh Nhân Cơ đang suy nghĩ làm thế nào mà trấn an tổ tôn Trịnh Thế An thì ở ngoài Trịnh phủ đã truyền tới một hồi xe ngựa.
- Người sai vặt kia nhìn thấy bộ dáng của lão nhân kia thì không khỏi hoảng sợ.
Đây là thời điểm gì, tại sao đại lão gia lại tới đây?
Lão nhân bước xuống xe chính là gia chủ của An Viễn đường, Trịnh Đại Sĩ. Chỉ thấy khuôn mặt của hắn hồng hào, xuống xe xong không vội đi vào, mà ở sau hắn lại có hai người một lão giả và năm nam tử.
Lão giả kia xuống xe về sau mỉm cười nói:
- Giằng co một đêm mà không ngờ Trịnh huynh thật là dẻo dai, không hổ danh là người chấp chưởng An Vi lớn hơn tiểu đệ mười tuổi mà có được thể cốt này, tiểu đệ không thể nào sánh được.
Trịnh Đại Sĩ cười hắc hắc chắp tay nói:
- Thiếu huynh khách sáo rồi.
Hắn mặc một bộ thanh sam, dưới chân đeo một đôi giày đen, nhìn dáng vẻ có hơi c kỹ nhưng vì đội mũ đe lưng ngọc tướng mạo lại càng trở nên hiếm có, dung nhan tú lệ, nhấc tay nhấc chân có một khí chất siêu phàm thoát tục.
Lúc này Trịnh Nhân Cơ cũng đã nhận được tin tức.
Chợt nghe Trịnh Đại Sĩ đến, Trịnh Nhân Cơ không khỏi càng trở nên hoảng sợ, cha của mình tại sao lại tới đây, sao không nói trước?
Quan trọng nhất là, Trịnh Thế An lúc này không ở Lạc Dương.
Nếu như cha mình biết chuyện xảy ra đêm qua chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền toái lớn rồi.
Hắn không dám chần chừ, vội vàng mặc lại y quan, chạy ra nghênh đón, chờ hắn đi tới trước, Trịnh Đại Sĩ và khách nhân đã ngồi xuống ở đại sảnh.
- Nhân Cơ, mau bái kiến Bùi thúc phụ.
Trịnh Nhân Cơ nhìn thấy nam tử bên cạnh Trịnh Đại Sĩ thì không khỏi càng trở nên hoảng sợ.
Hắn lập tức bước lên phía trước, chắp tay chào nói:
- Tiểu chất bái kiến thúc phụ.
Trịnh Nhân Cơ cũng nhật ra lão giả này, chính là Bùi Thế Củ ở Hà Đông, là một trong bốn họ lớn nơi đó. Người này đã từng cùng với thái tử Dương Quảng tham gia cuộc chiến bình trần, hiệp trợ tiếu quốc phu nhân bình định Lĩnh Nam, được Tùy Đế Dương Kiên vô cùng tán thưởng.
Đây chính là một người xuất thân không hề kém Trịnh gia môn phiệt, đồng thời cũng là trọng thần mà thái tử tán thưởng.
Bùi Thế Củ tước vị so ra kém hơn Dương Tố, quyền lực cũng không lớn bằng.
Thế nhưng cùng với Trịnh Nhân Cơ mà nói thì cách biệt một trời một vực, cho dù là Dương Tố cũng không muốn đắc tội với người này.
Lão hồ ly này, tại sao lại cũng tới?
Bùi Thế Củ cười ha hả nói:
- Hiền chất không cần đa lễ, lão hủ nghe nói Trịnh gia có thần đồng mới cho nên vội vàng tới đây.
Trong lòng của Trịnh Nhân Cơ không khỏi hồi hộp, hắn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Trịnh Đại Sĩ chỉ vào năm nam tử mà nói:
- Vị này là Viên Thủ Thành Viên tiên sinh, chính là danh sĩ thành đô, lần này nhận sự nhờ vả của Trương Quý Tuần Trương Tiên sinh mang cho ta một phong thư... Ha ha còn nhận sự phó thác của Tôn Tư Mạc tiên sinh, thuận đường tới thăm Trịnh Ngôn Khánh.
Viên Thủ Thành liền chắp tay mỉm cười.
- Tại hạ cùng với Tôn Tư Mạc là đạo hữu với nhau, trước khi đưa tại hạ đến Lạc Dương đưa tin là đã kết bạn với một tiểu hữu, muốn nhờ tại hạ tới thăm một phen, vừa vặn Trương tiên sinh để ta mang thư tín đi Huỳnh Dương, không ngờ lại cùng một sự kiện với Tôn đạo hữu.
- Tại hạ đang chuẩn bị nhập xuyên hội hợp với Tôn đạo hữu, cho nên cùng với Trịnh tướng quân, Bùi đại nhân thuận đường tới đây, đã quấy rầy, xin tha lỗi.
Não của Trịnh Nhân Cơ vang ầm lên một thanh âm.
Hắn hiện tại rất sợ hãi... không ngờ khách mới lâm môn lại cùng một việc.
- Nhân Cơ, ngươi mau phái người gọi Ngôn Khánh và Thế An ra đây, chớ để mất lễ nghĩa.
Trịnh Đại Sĩ cười ha hả, thế nhưng trong tai của Trịnh Nhân Cơ nghe ra thì không khác gì sét nổ vang tai, không biết phải làm sao...