Hơn nữa huynh trưởng của hắn lại còn là đoàn đầu Tuyên Hóa.
Nghe nói người kia làm việc ở trong nha môn.
Cho dù quen biết với Ngu Bài Quân không thể tiếp xúc với Lý nhân nhưng nhận biết một đầu đoàn như vậy cũng là một chuyện tốt, Lý Ngôn Khánh làm ra một bộ dáng nhàn nhã, cùng với Liễu Thanh đi ra khỏi phòng.
Quán rượu Đô Lăng tên là Nam Thiên Môn.
Tất cả chia làm ba tầng, cao khoảng sáu trượng, cũng là một tòa kiến trúc cao nhất trong Đô Lăng trấn.
Đô Lăng trấn là một nơi tụ tập buôn bán hơn nữa lại còn là khu trọng yếu nhất ở Việt Tây, cũng là nơi tụ tập buôn bán duy nhất được quan phủ tán thành, có lẽ ở đây không so sánh được với phường thị ở Lạc Dương hay Trường An nhưng sự phồn hoa của nó ngay cả một tòa trấn ở Huỳnh Dương cũng không so được, là nơi trọng địa buôn bán vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ khu Việt Tây mà nói, trên danh nghĩa năm mươi bốn châu huyện nhân khẩu chiếm khoảng hai trăm vạn người trong đó Lý nhân và Liêu nhân chiếm cứ hơn một nửa.
Mà Đô Lăng trấn thì đã chiếm một phần tư nhân khẩu khu Việt Tây.
Lầu ba quán rượu chủ yếu dùng cho khách cao cấp.
Tầng thứ hai là cho thương nhân bình thường.
Về phần tầng đầu tiên đa phần cung cấp cho kiệu phu và người giúp việc sử dụng cung cấp đồ ăn vô cùng đơn giản.
Lý Ngôn Khánh từ lầu ba đi xuống nhìn thấy Thẩm Quang cùng với hai trang hán khôi ngô đang ngồi xuống ở trước một bàn ăn.
Hai trang hán thân cao hơn tám thước.
- Người mặc hắc y chính là Ngu Bài Quân.
Liễu Thanh ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh thấp giọng nhắc nhở.
Lý Ngôn Khánh gật gật đầu giả bộ vô tình lướt mắt qua nhưng vẫn không khỏi sửng sốt.
Ngu Bài Quân này hình như hơi quen mặt.
Thân hình hắn cao tám thước dáng người mập mạp.
Khuôn mặt trắng trẻo dưới hàm là một bộ râu hoàn mỹ có vài phần khí khái.
Lý Ngôn Khánh cảm thấy hình như mình đã ở đâu đó nhìn thấy Ngu Bài Quân này, nhưng không thể nghĩ ra là gặp ở đâu, Thẩm Quang nhìn thấy hắn vội vàng tiến đến khom người nói:
- Công tử công tử tới dùng cơm?
- À ta cùng với Mã chưởng quỹ uống rượu ở đây.
Lý Ngôn Khánh tỉnh ngộ lại lộ ra nụ cười tươi.
- Lão Thầm, ngươi mời bằng hữu uống rượu sao?
Đúng lúc này Ngu Bài Quân đột nhiên tiến tới:
- Lão Thẩm vị này chính là?
Hắn hiếu kỳ mở miệng hỏi thăm, khẩu âm chính gốc ở Lạc Dương khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy thân thiết.
Ở thời kỳ Tùy Đường ngôn ngữ Nam Bắc chênh lệch rất lớn, ở phương Bắc dùng tiếng Trường An làm chủ thậm chí cả Lạc Dương cũng bị ảnh hưởng cực lớn, mà phía nam thì lấy ngôn ngữ Giang Hoài làm chủ, thường thường khiến cho người ta nghe không rõ, nếu như không phải vào thời kỳ Lưỡng Tấn thé gia phương bắc dời vào phía nam, đem tiếng bắc truyền tới đây biến thành văn hóa thì chỉ sợ khó nghe rõ ràng được.
Dù vậy Lý Ngôn Khánh đến Lĩnh Nam vẫn cảm thấy đau đầu về giọng nói.
Đôi mắt của Ngu Bài Quân đột nhiên ánh lên vẻ nóng bỏng khác lạ.
Thẩm Quang vội vàng nói:
- Ngu đại ca đây chính là công tử của nhà ta.
Vẻ nóng bỏng trong mắt của Ngu Bài Quân đột nhiên biến mất, không nhìn thấy gì nữa ngược lại chuyển thành vẻ bình tĩnh.
- Trương công tử không phải là người của Ngô huyện sao? Đây là khẩu âm đông đô mà.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm kinh hãi hắn vội vàng nói:
- À trước kia ta lớn lên ở Lạc Dương cho nên nói giọng Lạc Dương.
- Trương công tử từng ở tại Lạc Dương sao?
Ngu Bài Quân lại hỏi:
- Trước kia ta đã dạo qua Lạc Dương không biết Trương công tử ở nơi nào?
- À ta ở Hoài Nhân phường.
Lý Ngôn Khánh thuận miệng trả lời.
Hoài Nhân phường chính là chỗ ở của đám người Thiên Tân Kiều lão nhân, Lý Ngôn Khánh vô cùng quen thuộc.
- Hoài Nhân phường?
Trong mắt của Ngu Bài Quân hiện ra một vẻ vui mừng.
- Ta biết rõ nơi đó.
Đột nhiên hắn hào sảng cười nói:
- Ở Đô Lăng trấn gặp được đồng hương thật là hiếm có, bằng không hôm nay ta làm ông chủ mọi người không say không nghỉ được không?
Lời này Lý Ngôn Khánh định nói trước không ngờ bị Ngu Bài Quân đoạt lấy.
Lý Ngôn Khánh khẳng định Ngu Bài Quân có thâm ý tuy nhiên trước mắt xem ra hắn cũng không có ác ý.
Nhanh chóng có được quyết đoán Lý Ngôn Khánh liền đáp:
- Đã như vậy ta không khách khí.
- La Khoa ngươi tìm phòng trên thanh tĩnh.
Ngu Bài Quân là đoàn đầu ở Đô Lăng trấn dĩ nhiên quen thuộc tình huống ở tửu lâu.
La Khoa chính là chưởng quỹ quán rượu ở đây tuy nhiên nhìn cách ăn mặc thì là trang phục của Di Liêu.
Ngôn Khánh nói:
- Không cần tìm đâu, căn phòng này lúc nãy ta dùng rất thanh tĩnh rồi nếu Ngu chưởng quỹ không nghị thì ở chỗ này đi.
- Được vậy theo ý của công tử.
Ngu Bài Quân cười ha hả, tiến lên một bước cầm lấy cánh tay của Lý Ngôn Khánh.
Trong tích tắc hắn nắm lấy cánh tay của Ngôn Khánh đã dùng một thủ pháp mà Lý Ngôn Khánh rất quen, hắn giật mình liếc nhìn Ngu Bài Quân rồi đi lên lầu ba.
Tiểu nhị cũng rất nhanh nhẹn thu hồi cơm rượu lúc nãy để lịa.
Lý Ngôn Khánh sau khi dẫn mọi người đi vào trong gian phòng Ngu Bài Quân đột nhiên nói:
- Bách Nhân ngươi trông coi ở cửa.
- Ngu đại ca huynh có ý gì vậy?
Thẩm Quang giật nảy mình cảnh sợ nhìn Ngu Bài Quân chằm chằm.
Lý Ngôn Khánh khoát tay ý bảo Thẩm Quang an tâm sau đó hắn thản nhiên ngồi ở trên bàn ăn nói với Thẩm Quang:
- Lão Thẩm phiền ngươi cũng đi ra ngoài canh chừng, ta tin rằng Ngu chưởng quỹ cũng không có ác ý, ngươi cứ yên tâm.
- Liễu Thanh ngươi cũng đi ra ngoài đi.
Dứt lời Lý Ngôn Khánh liền ngồi xuống.
Thẩm Quang hơi nghi hoặc nhưng Lý Ngôn Khánh đã nói như vậy rồi thì hắn cũng không phản đối.
Còn nữa Thẩm Quang có mười thành nắm chắc nếu như Ngu Bài Quân thực sự lòng mang ác ý thì hắn có thể tiêu diệt ngay Bách Nhân về phần Lý Ngôn Khánh cũng có công phu Ngu Bài Quân muốn đối phó với Lý Ngôn Khánh cũng không phải là chuyện dễ.
- Trương công tử, công tử không sợ ta sẽ làm hại công tử sao?
Ngu Bài Quân kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh trầm giọng hỏi:
Lý Ngôn Khánh nói:
- Ngu chưởng quỹ nếu thật sự muốn đối phó với tại hạ thì giờ phút này chỉ sợ tại hạ đã rơi đầu xuống đất.
- Ha ha.
Ngu Bài Quân cười lớn một tiếng.
Lúc này tiểu nhị của tửu lâu đã mang rượu tới tuy nhiên lại bị Liễu Thanh ngăn alij.
Thẩm Quang kiểm tra một chút mới cho Liễu Thanh lại đưa vào Ngu Bách Nhân ở bên ngoài thấy vậy chỉ cười ha hả mà không ngăn trở.
Ngu Bài Quân rót một chén rượu sau đó nâng chén tương mời.
- Ta nhớ rằng ở Hoài Nhân phường hình như không có sản nghiệp của Trương gia ha ha.
Lý Ngôn Khánh cũng nheo mắt lại cũng không cất tiếng.