Buổi sáng sớm, tin Trưởng Tôn Thịnh chết đã truyền vào cung.
Dương Quảng sau khi biết được cất tiếng khóc lớn, tuyên bố không quản tới chính sự, không thiết triều ba ngày.
Buổi trưa, Tiêu hoàng hậu đích thân tới Phích Lịch đường, đại biểu cho Dương Quảng đi tế bái Trưởng Tôn Thịnh, về sau quan viên lớn nhỏ trong thành Lạc Dương, thậm chí là môn phiệt đệ tử cũng nhao nhao tới tế bái, Phích Lịch đường mở cửa nghênh đón suốt một ngày, những người tới tế bái liên tục làm cho Ngôn Khánh mệt mỏi không chịu nổi.
- Hiền đệ nghỉ ngơi một chút đi
Cùng hắn ở trước cửa phủ tiếp đãi khách tới thăm còn có con thứ ba của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Hành Thao, hắn so với Trịnh Ngôn Khánh thì hơn tới mười tuổi.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh lộ vẻ mệt mỏi, Trưởng Tôn Hành Thao nhịn không được thầm cảm thán, phụ thân đã thu được một đệ tử giỏi.
Trịnh Ngôn Khánh quả thật nhịn không được.
Sáng sớm trở về, hắn thiếp đi một canh giờ đã vội vàng trở về phích lịch đường.
Nguyên một ngày bề bộn, hắn chỉ uống vài ngụm nước còn lại không ăn gì cả.
Đặc biệt khi Tiêu hoàng hậu tới, Trịnh Ngôn Khánh ở bên ngoài lo liệu, không chỉ dẫn hoàng hậu tới linh đường tế bái mà còn sau đó phải trở về gấp đem tiếp đón những quan lại trong triều, thuộc hạ của hoàng hậu một người cũng không thể sơ sót.
Trưởng Tôn Hành Thao là người mê đọc sách những chuyện này hắn không quá thông thạo.
Vốn Cao phu nhân cùng Trưởng Tôn Thuận Đức muốn Trịnh Ngôn Khánh qua giúp đỡ Trưởng Tôn Hành Thao, cuối cùng lại trở thành Ngôn Khánh vội vàng ở bên ngoài, Hành Thao ở bên cạnh giúp đỡ. Cũng may hắn tính tình nhu hòa không thèm để ý tới việc này.
- Tam ca, đệ đi nghỉ một chút, huynh ở bên trong nếu như có chuyện gì thì tìm người gọi ta.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong cũng không khách khí quay người đi vào trong phòng.
Cuối cùng thân thể mình cũng không phải làm bằng sắt, Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống, hạ nhân bưng tới đồ ăn, phần lớn là các món làm bằng bột ngô, nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh lại là mỹ vị.
Hắn vươn người ra, mấy ngày liền vất vả hắn đã hao tổn quá nhiều.
Nếu như không phải sáng sớm trở về nhà ăn hết năm cái bánh bao, uống hai chén sữa đậu này thì chỉ sợ hiện tại đã gục xuống.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không khách khí cầm lấy một miếng bánh bột ngô từ từ nhai nuốt, cho dù bụng đói vô cùng Ngôn Khánh cũng không ăn như hổ đói trừ phi là tình huống đặc biệt, hắn không thể không làm vậy, đại đa số thời điểm đều ăn uống vô cùng văn nhã.
Hai khối bánh bột ngô vào bụng, thân thể Trịnh Ngôn Khánh giống như đã có khí lực.
Trịnh Ngôn Khánh đang định nghỉ ngơi một lúc thì nghe thấy từ bên ngoài truyền tới từng tiếng xe ngựa.
- Lúc này là đại nhân nhà ai tới tế bái?
Sắc trời đã tối, Ngôn Khánh không khỏi hơi tò mò.
Người hầu lập tức đến trả lời:
- Công tử là Hà Đông Bùi lão gia tới.
- Bùi lão gia?
Trịnh Ngôn Khánh lập tức có phản ứng, chỉ sợ là tộc trưởng của Hà Đông Bùi thị, đại phu Bùi Thế Củ tới.
Hắn vội vàng đứng dậy đi ra cửa phòng.
Lúc này Trưởng Tôn Hành Thao còn si ngốc đứng ở cửa, không biết nghênh đón thế nào.
Ban ngày hắn nhìn Ngôn Khánh xử lý mọi chuyện vô cùng nhẹ nhõm, nhưng khi hắn tự mình làm thì lại cảm thấy không được tự nhiên.
- Tam qua mau tới nghênh đón.
Trưởng Tôn Hành Thao lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng, từ trên bậc thang đi xuống.
Trịnh Ngôn Khánh đi sát sau lưng của Trưởng Tôn Hành Thao, lúc này từ xe ngụa đi xuống một lão đầu năm mươi tuổi, râu tóc xám trắng, hai má thon gầy mang theo một khí thế tinh anh, chỉ là đôi mắt kia cũng có thần thái khiến hắn trẻ hơn lại rất nhiều.
Nếu bàn về tuổi tác Trưởng Tôn Thịnh đã đến 60
Nhưng tinh thần của hắn rất tốt mặc dù vất vả nhưng vẫn chú ý tới vấn đề bảo dưỡng thân thể nên trẻ hơn không ít.
- Tam công tử.
Bùi Thế Củ hướng về phía Trưởng Tôn Hành Thao mà gật đầu.
Ngôn Khánh thấy Hành Thao không có phản ứng vì vậy khẽ đẩy Hành Thao một cái.
Trưởng Tôn Hành Thao lúc này mới có phản ứng, vội vàng chắp tay chào.
- Tam công tử, nén bi thương.
Bùi Thế Củ nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh có vẻ mờ ám tuy nhiên cũng không có gì bất mãn.
Tuy nhiên trong mắt của ông lại toát ra một vẻ đáng tiếng, trong lòng thầm thở dài:
- Con nối dõi của Trưởng Tôn Thịnh, đúng là không bằng người kế thừa y bát của y.
Trưởng Tôn Thịnh là nhân vật hùng tráng cỡ nào, nhưng mà trong bốn người con trai, Trưởng Tôn Vô Kỵ còn nhỏ không bàn đến, người con trai trưởng Hành Bố có phong cách nhất nhưng lại chết sớm, thứ tử Hành An thì bụng dạ hẹp hòi tính toán chi ly, chỉ sợ khó thàn đại khí, về phần Hành Thao, tác phong nho nhã nhưng mang dáng vẻ của thư sinh quá nặng, ngày sau dừng chân ở sĩ lâm thì được nhưng con đường làm quan khó thành châu báu.
So sánh lại thì đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh... Trịnh Ngôn Khánh thật khiến người ta phải thở dài.
- Bùi công tử tiến tới bái tế tiên sư, mời đi theo tiểu tử.
- Làm phiền Bán Duyến Quân dẫn đường.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Bùi Thế Củ muốn nói vài lời, hắn về Bùi Thế Củ tuy biết nhau rất sớm nhưng vì đủ loại duyên cớ hai người chưa từng gặp mặt.
Từ Bán Duyến Quân cũng là từ trong miệng của Bùi Thế Củ mà ra, Bùi Thế Củ làm sao có thể không chú ý tới hắn.
Trịnh Ngôn Khánh cung kính đem hương nến giao cho Bùi Thế Củ, ở trước dẫn đường đi tới linh đường.
Bùi Thế Củ dọc theo con đường cũng không cùng với Trịnh Ngôn Khánh nói chuyện với nhau, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.
Lúc này ở trong linh đường cũng nhận được tin tức, Trưởng Tôn Thuận Đức liền lên tiếng gọi Cao phu nhân và đám con nhỏ tiến lên cửa trước nghênh đón Bùi Thế Củ.
Bùi Thế Củ thượng hương không thể thiếu được một phen nghi thức.
Trịnh Ngôn Khánh ở ngoài linh đường vụng trộm nhìn cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy sắc mặt Cao phu nhân tái nhợt vành mắt sưng đỏ, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng.
Vô Cấu quỳ gối bên cạnh Vô Kỵ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn kèm theo một vệt nước mắt, như lê hoa đái vũ, làm cho người khác phải thấy đau lòng.
Tuy nhiên sắc mặt của Trưởng Tôn Hành An lai có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Đối với vị nhị công tử này, Ngôn Khánh cũng không có cảm giác tốt với hắn, hơn nữa còn cảm thấy không thích không được trầm ổn giống như Trưởng Tôn Thịnh, lông mày của Trịnh Ngôn Khánh khẽ nhăn lại trong lòng hơi sinh ra một chút bất mãn.
- Vô Kỵ, đã ăn gì chưa vậy?
Ngôn Khánh khẽ chạy vào linh đường, đi tới bên cạnh Vô Kỵ quỳ xuống mà nhẹ giọng hỏi.
- Ăn không vô.
- Ăn không vô cùng phải ăn, chúng ta phải canh giữ bảy ngày, đây mới là ngày đầu tiên sau này còn rất nhiều chuyện phải làm, ngươi không ăn thì làm sao mà chịu được?