- Đại công tử, từ giờ trở đi, ta thực hiện chức vụ Tư Mã trong quân, kẻ nào dám cãi lại quân kỷ ta tuyệt đối không tha, từ bây giờ trong một nén nhang, mọi người phải ăn mặc chỉnh tề, tập hợp trong doanh, Trịnh Hoành Nghị, ngươi mang theo Hùng Đại Hải, kiểm tra những vật ở trong doanh trướng phàm không quan hệ tới việc hành quân lập tức ném ra, ai ngăn cản lập tức chém.
Ngôn Khánh đại ca không hổ là người có thể viết ra Tam Quốc diễn nghĩa, xử lý sự tình thật là dứt khoát.
Vừa mới tới đã đem cục diện thay đổi, Trịnh Hoành Nghị vâng lời, mang người đi kiểm tra từng doanh trướng một.
Sắc mặt Trịnh Tỉnh trở nên tái nhợt.
Ngôn Khánh nói với hắn:
- Đại công tử nếu như bất mãn có thể trình bày với tộc lão, báo cáo tình hình, còn nữa quân doanh này không phải là nơi ăn uống đánh bạc chơi gái, ta là Tư Mã trong quân, ai dám vi phạm quân kỷ ta nhất định không lưu tình.
Trong lòng bọn họ dĩ nhiên có rất nhiều bất mãn nhưng không dám nói ra bởi vì Trịnh Ngôn Khánh vừa mới vào tông đoàn đã giết hai người thủ đoạn đẫm máu này khiến cho bọn họ sợ hãi không thôi. Hắn lại ra một nhiệm vụ khác, tất cả mọi người trong quân đều phải học mười bảy cấm luật và năm mươi bốn trảm luật, nếu như không thuộc thì sẽ bị lột quần mà phạt mười lăm côn.
Tất cả đều tin rằng vị Tư Mã tướng mạo thanh tú nhưng lòng rắn như sắt trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hai người này nói được thì sẽ làm được. Nguyên một đám cả đêm đều bất an.
Nếu như toàn bộ bị lột quần mà đánh thì cho dù không đau cũng mất hết thể diện.
Thời gian trôi qua, quân doanh náo nhiệt dần cũng trôi vào yên tĩnh, Trịnh Tỉnh thẹn quá hóa giận suốt đêm rời khỏi trở về Huỳnh Dương. Mong người nhà làm chủ trừng phạt Trịnh Ngôn Khánh.
Lão tiểu nương kia thực sự rất phẫn nộ.
Nhưng Trịnh Nguyên Tống thì lạnh lùng nói:
- Luyện được một thân võ nghệ, ngay cả một tiểu oa nhi cũng không trị được, chị dâu theo đệ thấy Trịnh Ngôn Khánh không có làm gì sai, chuyện này cho dù đến tai của tộc lão thì thật mất thể diện của đại ca, một đám khốn nạn đem quân doanh trọng địa trở thành chỗ vui đùa, thật mất thể diện.
Trịnh Nguyên Tống xưa nay vẫn kính trọng với huynh trưởng
Lão nương của Trịnh Tỉnh tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng không dám phản bác ý kiến của Trịnh Nguyên Tống.
Chỉ có thể an ủi Trịnh Tỉnh một phen sau đó đưa Trịnh Tỉnh trở về quân doanh.
- Thúc thúc thúc nói như vậy tuy đúng nhưng tên Ngôn Khánh kia không khỏi cũng thật là hung hăng càn quấy.
- Hung hăng càn quấy sao?
Trịnh Nguyên Tống cười lạnh:
- Ta ngược lại lại không thấy hắn hung hăng càn quấy, chị dây Trịnh Tỉnh được đại ca mong đợi rất nhiều, sau này còn hi vọng nó có thể chấp chưởng kinh đường, hiện tại bộ dạng này thì đừng nói là chấp chưởng kinh đường mà ngay cả gia sản này cũng khó mà giữ được. Trịnh Ngôn Khánh tuy hôm nay hành động quá phận nhưng đối với Trịnh Tỉnh chỉ có cái tốt mà không có cái xấu.
Chị dâu chị phải nghĩ lại xem, Trịnh Tỉnh phải đi xuất chinh.
Nếu như đại tướng quân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì đừng nói là lấy quân công, ngay cả xuất chinh chưa chắc đã được.
- Có Trịnh Ngôn Khánh ra mặt sửa trị quân kỷ, điều này mới tốt, chớ quên, Trịnh Tỉnh chính là chủ tướng quân đoàn cho dù Trịnh Ngôn Khánh lập bao nhiêu công lao thì phần lớn nhất vẫn thuộc về Trịnh Tỉnh.
Trịnh Nguyên Tống nói như vậy Lô phu nhân không cằn nhằn nữa.
Tuy trong lòng bà vẫn cảm thấy hơi không thoải mái nhưng mà cân nhắc lợi hại vẫn cảm thấy cho dù không thoải mái vẫn không thể nói gì.
Dù sao đạo lý vẫn ở trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh chờ một đêm mà Trịnh gia lại không có bất kỳ hành động nào.
Điều này khiến cho hắn vô cùng thất vọng, cảm thấy kế hoạch lần này của mình đã thất bại hoàn toàn.
Trịnh Tỉnh sau khi trở về không còn xung đột với Trịnh Ngôn Khánh nữa, Trịnh Ngôn Khánh mấy ngày sau đem tông đoàn sửa trị một phen, bọn họ không ngừng kêu khổ, có một số đệ tử quyết định rời khỏi tông đoàn, nói rằng về nhà thà bị chửi chết chứ cũng không muốn tiếp tục, thủ đoạn của Trịnh Ngôn Khánh ở trong quân doanh thật sự là quá độc ác, mà Trịnh Tỉnh thì lại vô cùng mềm yếu.
Kỳ thật Trịnh Ngôn Khánh cũng không thao luyện độc ác gì.
Tuy nhiên hắn đối với những đám công tử ca này mà nói cũng hơi tàn khốc.
Mấy tên công tử ca kia có thể rời khỏi nhưng những tộc nhân binh lính ở trong tộc thì không thể đi cho nên bọn họ đành phải phó mặc cho số phận.
Ba ngày trôi qua tông đoàn bại hoại này rốt cục cũng đã có một chút bộ dáng.
Ít nhất không ẻo lả như trước nữa, lúc Trịnh Ngôn Khánh đến nguyên một đám hữu khí vô lực giống như là nữ nhân vậy, tuy nhiên hiện tại dàn trận đã có một chút quy mô.
Ba ngày sau Trịnh thị tất cả tộc lão tiễn đưa tông đoàn xuất phát.
Nhìn thấy tông đoàn hiện nay biến thành một đội ngũ khí phách hiên ngang và oai vệ, những công tử rời khỏi tông đoàn đã phải hối hận.
- Trịnh Tư Mã những ngày gần đây đã làm phiền Tư mã nhiều rồi.
Trịnh Tỉnh bên ngoài cười nhưng bên trong thì không cười:
- Hôm nay đi đến Đông Lai còn cần có người phải áp giải lương thực, có đạo là binh mã chưa động lương thảo phải đi trước, ta thấy nhiệm vụ này tốt nhất vẫn phải giao cho tư mã và Hoành Nghị đảm nhiệm, lĩnh suất hai trăm người đi áp giải, ta cùng với binh mã khởi hành trước, ngày hai mươi hai tháng chạp tập kết tại Đông Lai, tư mã thấy thế nào?
Lúc luyện binh không thấy ngươi giờ lại muốn hái quả sao?
Trịnh Hoành Nghị giận tím mặt muốn phản bác.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại ngăn hắn lại, hướng về phía Trịnh Tỉnh mà chắp tay nói:
- Trịnh Ngôn Khánh tuân lệnh.
- Ngôn Khánh ca ca tại sao phải đồng ý với hắn, huynh vất vả luyện tập ra một đám quân lại bị hắn cho áp giải lương thảo ở phía sau, hắn đến Đông Lai trước đi náo động, ca ca chuyện này làm sao có thể nhịn được.
- Ha ha, cho hắn chiếm tiện nghi làm náo động chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười vỗ vỗ vai của Trịnh Ngôn Khánh mà nói:
- Hắn là chủ tướng muốn đi náo động là chuyện của hắn chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được.
Trong tâm Trịnh Ngôn Khánh không muốn xuất chinh.
Hiện nay ở trong trọng đội mà không cần ra chiến trường tại sao mà không làm?
Dù sao chiến tranh này cũng nhất định thất bại, người nào xông lên phía trước chính là chết nhanh trước, Trịnh Ngôn Khánh không nghi ngờ Trịnh Tỉnh sẽ chết trận đầu tiên.
Hắn dựa theo nội quy quân đội nhà Tùy mà chia hai trăm người thành bốn đội.
Mỗi đội năm mươi người, sau khi phân công xong Trịnh Ngôn Khánh cùng với Trịnh Hoành Nghị lên đường khởi hành.
.