Một đám quân Ngõa Cương thay nhau công kích.
Bùi Hành Nghiễm ở trong loạn quân chém giết, máu chảy thành sông.
Lão hổ vẫn hung mãnh như trước, chém giết liên tục nhưng phản loạn ngày càng nhiều.
Thời gian dần dần trôi qua, Bùi Hành Nghiễm cảm thấy tay chân bủn rủn.
Ở phía xa xa Vương Bá Đương thấy rõ liền lập tức gào lên:
- Bùi Hành Nghiễm, niệm tình ngươi là hảo hán, hiện tại đầu hàng cũng không muộn.
- Bùi Hành Nghiễm chỉ có chết chứ không tụ tập với đám phỉ tặc.
Bùi Hành Nghiễm dùng sức quăng chùy, đem hai gã Ngõa Cương tướng lãnh đuổi giết, ở bên cạnh hắn cũng chỉ có hai ba thân binh, đôi mắt của Bùi Hành Nghiễm đã đỏ lên, nhìn xung quanh phỉ tặc đông nghịt cũng không biết có bao nhiêu tên.
Trong đầu của hắn bỗng hiện lên lời dặn dò của Lý Ngôn Khánh trước kia: Lý Mật không hề tầm thường ngươi cần phải coi chừng cẩn thận.
Đáng tiếc khi đó Bùi Hành Nghiễm lại không nghe lời của Lý Ngôn Khánh, chỉ sợ lúc đó Ngôn Khánh đã dự liệu Kim Đê quan là mục tiêu công kích của bọn chúng.
Ngôn Khánh, hối hận không nghe lời ngươi nên mới dẫn tới hoàn cảnh bây giờ.
Hắn cắn răng một cái, vung đại chùy lên, muốn đánh lên đỉnh đầu của mình, trong lòng thầm nghĩ cho dù ta chết cũng không thể để phỉ tặc làm nhục.
Ngôn Khánh hiền đệ kiếp sau chúng ta gặp lại.
Bùi Hành Nghiễm khép mắt lại, nâng chùy lên.
Đúng lúc này từ trên trời xanh xuất hiện mấy luồng pháo hoa, khiến mọi người đang chiến đấu liền đưa mắt lại nhìn, đại chùy của Bùi Hành Nghiễm đã chuẩn bị vung lên, nhưng hắn bị làn khói hấp dẫn khuôn mặt lập tức trở nên hưng phấn sáng rọi, đại chùy chuyển hướng đuổi giết một gã phỉ tặc.
- Phỉ tặc chớ vội càn rỡ, Lý vô địch đã tới.
Một tiếng quát vang lên, quân Ngõa Cương trở nên hỗn loạn vô cùng.
Chỉ thấy một chi kỵ quân hung hãn, trên người thuần một lớp áo màu đen, thuần trường giáo hoành đao, thuần đại uyển lương câu, kỵ quân này nhân số cũng không nhiều nhưng mang theo một sát khí rất lớn.
Bọn họ phảng phất như đi từ trong u linh ra vậy, không một tiếng động.
Người xông lên trước nhất là một viên tướng mặc áo màu đen, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ, dưới chân của hắn, Tượng Long giống như là yêu mã vậy, hí dài lao tớ.
Chỉ thấy hắn ở trên lưng ngựa, mũi tên không ngừng phát ra.
Trong chốc lát đã có hơn hai mươi người trúng tên của hắn mà khí tuyệt bỏ mình, tiễn thuật này đúng là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Vương Bá Đương cũng là người giỏi tiễn thuật thấy tiễn thuật của người này xong không khỏi trố mắt líu lưỡi.
- Tên kia là ai?
Hắn nhịn không được hỏi thăm người ở bên cạnh.
Đồng thời Địch Nhượng lúc này ở trên Kim Đê quan, mắt nhìn thấy Bùi Hành Nghiễm sắp chết rồi không ngờ lại có một đội kỵ quân xuất hiện.
Hắn biết rõ, một đội binh mã muốn có được khí thế như vậy vô cùng khó khăn, nhất định đã phải trải qua vô số lần giết chóc thảm thiết, vô số trận chiến đấu điên cuồng, có một tinh thần thép không thể phá hủy được.
Binh mã mà đã có tinh thần như vậy có thể nói là một đội quân thép.
Tuy nhiên trong trí nhớ của Địch Nhượng, hắn nghĩ mãi không ra ở trong Tùy quân có binh mã nào có được tinh thần như vậy.
Luyện thành quân hồn nhất định không phải là chuyện đơn giản.
Ở sau lưng hắn, Lý Mật nhìn người mới tới, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Một lúc sau hắn khẽ nói:
- Ta thấy những người này hản là Hắc Thạch quân.
- Hắc Thạch quân?
Lông mày của Địch Nhượng nhíu lại;
- Ta chưa từng nghe có đội nhân mã nào như vậy.
- Tướng quân của Hắc Thạch quân chính là Lý vô địch.
Địch Nhượng sửng sốt rồi nói ra:
- Hắn chính là Lý vô địch ở Củng huyện?
- Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai?
Trong lúc Lý Mật và Địch Nhượng nói chuyện với nhau, đoàn thiết kỵ màu đen kia đã lao vào bên trong, tướng quân đội mặt nạ vớt bỏ cung điêu một tay cầm đại giáo, nhanh như điện chớp lao tới, quân Ngõa Cương bị hắn đâm hoặc bổ nhanh như thiểm điện.
Giáo giáo tương liên khiến cho người ta khó lòng trốn tránh.
Trong chớp mắt hơn mười quân Ngõa Cương đã tràn trong vũng máu nguyên một đám đều lưu lại một lỗ máu ở trước ngực.
- Lý Ngôn Khánh, con mẹ nó, ngươi tới rồi sao?
Bùi Hành Nghiễm liếc mắt là có thể nhìn ra đại tướng sử giáo chính là Lý Ngôn Khánh.
Những người khác không rõ ràng lắm, nhưng mà tiễn thuật của Lý Ngôn Khánh hắn vô cùng tinh tường, trước kia trong thiên hạ tiễn thuật đệ nhất là Trưởng Tôn Thịnh, hiện tại Trưởng Tôn Thịnh đã chết, người bắn ra một lúc hàng loạt mũi tên như vậy ngoài Lý Ngôn Khánh thì còn có thể là ai?
Liên châu tiễn thuật là một kỹ xảo rất khó, Tạ Ánh Đăng bắn một lúc chỉ ra được vìa mũi tên, Vương Bá Đương cũng bắn được nhưng không thể so sánh được với liên châu tiễn thuật cuả như sét đánh của Trưởng Tôn Thịnh, tần suất và lực đạo vô cùng kinh người. Lúc Trưởng Tôn Thịnh còn tại thế có thể bắn ra mười ba mũi tên liên tục, Lý Ngôn Khánh không được như Trưởng Tôn Thịnh nhưng cũng bắn ra được bảy mũi.
Một loạt tên liên châu như vậy đủ để giết bất cứ kẻ nào.
Nghe thấy lời nói của Bùi Hành Nghiễm, Lý Ngôn Khánh cũng không tả lời ngay.
Hắn đưa tay cầm giáo giết chết một tên tướng lãnh Ngõa Cương sau khi tới gần Bùi Hành Nghiễm mới nói
- Ta là tỷ phu của ngươi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Chưa đợi Bùi Hành Nghiễm kịp phản ứng hắn đã giơ cao đại giáo lên:
- Kỳ Lân vệ, phá vòng vây.
Phá vòng vây.
Kỳ Lân vệ la lên, nâng mã giáo trong tay.
Lực lượng trùng kích cường hãn trong chốc lát đã xé mở một lỗ hổng ở trong quân Ngõa Cương.
Ở phía xa xa trên sườn núi, đám người Vương Bá Đương đang xem cuộc chiến liền há hốc mồm.
- Thiết ngưu, tên kia có giáo pháp tựa hồ giống ngươi.
Đan Hùng Tín cũng là danh gia sử giáo, hắn liếc nhìn là thấy cách sử giáo của Lý Ngôn Khánh có phần giống Trình Tri Tiết.
Điều này cũng không phải nói Trình Tri Tiết và Lý Ngôn Khánh cùng nhất mạch với nhau.
Mà nói là cả hai người đều dùng chiêu thức đâm kích cơ sở của mã giáo. Mã giáo cao thủ rất nhiều có người giỏi tránh giáo, đoạt giáo, đâm giáo.
Sắc mặt của Trình Giảo Kim xanh mét mà khẽ run rẩy.
- Đơn lão nhị, lần này chúng ta triệu tập hơn mười vạn đại quân mà để bọn chúng phá vòng vây ra ngoài chỉ sợ bị người khá chế nhạo.
Vương Bá Đương đột nhiên nói:
- Địch thiếu, tại sao còn chưa xuất kích? Nếu không chỉ sợ Xích Hỏa long câu chạy mất.