- Mạt tướng minh bạch.
Lương thảo thu được ở trong nội thành cũng không quá nhiều.
Sau khi ăn uống no nê, mỗi người được phân khẩu phần lương thực hai ba ngày, miễn cưỡng đủ số.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cũng không thoải mái.
Tùy binh gia tăng nhưng mà lại là gánh nặng, mục tiêu cũng lớn hơn, đặc biệt là vấn đề ngựa không đủ, đây là một đại phiền toái.
Trước đây hắn suất lĩnh trăm người, tung hoành Cao Ly dựa vào sự cơ động.
Nhưng mà hiện tại, kỵ quân đông tây gom góp cũng hơn ba trăm người, còn lại đều là bộ binh, như vậy hành quân sẽ chậm chạp. Còn nữa hắn và hổ vệ trước kia toàn từ biển máu chém giết mà đi ra, có thể nói là như tay với chân, nhưng hiện tại nhiều người, tâm tư cũng ngăn cách, làm sao có thể quân lệnh thống nhất.
Tuy nói hổ vệ trước kia của hắn cũng từ một đám lính tản mạn mà ra nhưng hắn có đủ thời gian và không gian để gắn kết.
Hiện tại thu một đám lính mục tiêu đã bạo lộ.
Thời gian và không gian đều không đủ, hơn nữa tiết trời ngày càng lạnh, hắn cũng không có đủ thời gian để mọi người tin tưởng.
Người bình thường nói: Người nhiều thì xử lý mọi chuyện cũng tốt.
Nhưng nhiều người ngược lại lại phiền toái.
Trịnh Ngôn Khánh đứng ở trước địa đồ trầm tư suy nghĩ.
Mạch Tử Trọng đã kiểm kê tướng lãnh trong quân, đem danh sách tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Hơn một nghìn tên tùy quân, trong đó có 27 người là lữ soái, giáo úy 16 người, tổng cộng chiến mã 217 con, xe ngựa 83 chiếc, áo giáp và quân giới hơn 400 bộ, mũi tên một vạn tám nghìn cái.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi nhìn qua liền cảm thấy đau đầu, nếu như không phải có Tân Thế Hùng đang hôn mê chỉ sợ những tướng lãnh kia đã náo loạn, thậm chí là nội chiến.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ một lát rồi nói với Mạch Tử Trọng:
- Từ giờ trở đi, giáo úy trở thành lữ soái, lữ soái trở thành phó tướng, mỗi một lữ soái chấp chưởng tám mươi kỵ quân do hai người các ngươi thống lĩnh, không có mệnh lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không được hành quân tự tiện, không kể quan chức, ai vi phạm giết không tha. Lữ soái chết phó tướng lên thay, phó tướng chết đội trưởng lên thay, đội trưởng chết phó đội trưởng lên thay.
- Mạch Tử Trọng, ngươi cùng với Tạ Khoa cầm quân lệnh, lập tức chấp chưởng kỵ quân.
- Trịnh Hoành Nghị, truyền quân lệnh của ta xuống, giờ dần chúng ta bắt đầu xuất phát.
Mạt tướng tuân mệnh.
Lúc này Mạch Tử Trọng đã hoàn toàn nghe Trịnh Ngôn Khánh điều khiển.
Về phần có phục hay không Ngôn Khánh cũng rất băn khoăn, một khi biết được tin tức của Tát Thủy thành hắn sẽ phát động truy kích.
Tùy quân ở trạng thái này giao phong chính diện với người Cao Ly kết quả không khó nghĩ.
Mạch Tử Trọng nhịn không được hỏi:
- Trịnh giáo úy, sau này chúng ta làm gì bây giờ?
Trịnh Ngôn Khánh chỉ vào một chỗ trên địa đồ:
- Hôm nay đã là mùa đông giá rét, mặt sông Tát Thủy đóng băng, đúng là lúc qua sông, theo như ta biết thì ở đây có một độ khẩu, lúc đó chúng ta có thể phát động tấn công vượt qua Tát Thủy.
Phái bắc chính là Lang Lâm sơn mạch.
chỉ cần chúng ta có thể vượt qua Tát Thủy, tiến vào Lang Lâm sơn mạch sau đó tiến về phía Tây thì có thể tới Triều Tiên đạo. Tát Thủy đóng băng,lúc đó Áp Lục giang cũng đóng băng, chúng ta dùng sức mạnh vượt qua đó là kể như an toàn.
Mạch Tử Trọng và đám người kia không hẹn mà gật đầu đồng ý.
Từ khi Tát Thủy bị bại thì đây là lần thứ hai những tù binh này cảm thấy hi vọng về nhà.
Ất Chi Sinh lúc này nắm chặt lấy dây cương, hai gò má bắt đầu run rẩy.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra quân chủ Tát Thủy thành hiện tại đang vô cùng phẫn nộ.
Nghìn tính vạn tính cũng không ngờ rằng Trịnh Ngôn Khánh lại đánh lén nghênh đón tù binh Tùy quân, ở ven bờ Tát Thủy hắn đã thiết lập trọng binh thủ vệ, lập kế vườn không nhà trống đồng thời bố trí đầy đủ, nhưng lần này hắn cảm thấy thật mất mặt.
- Tùy cẩu trốn ở hướng nào?
Ất Chi Sinh nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
- Khởi bẩm quân chủ, theo thám thính tìm hiểu thì Tùy cẩu trước buổi sáng đã rút khỏi thành, lui về phía Địch Du Lĩnh.
- Đuổi theo cho ta.
Ất Chi Sinh nghiêm nghị gào thét:
- Ta không tin một đám tàn binh bại tướng có thể ẩn náu ở trong rừng sâu, truyền quân lệnh của ta, đem quân trại ở ven bờ Tát Thủy toàn bộ xuất động, nhất định phải tìm kiếm bọn Tùy cẩu, bắt đầu diệt sạch.
- Vâng.
Đám lính kia vội vàng tuân mệnh phóng ngựa rời khỏi.
Nào biết lúc này, Ất Chi Sinh đột nhiên hô to:
- Khoan đã.
Đám lính truyền lệnh kinh ngạc nhìn lại phía hắn, Ất Chi Sinh nhắm mắt lại, giống như cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
Một hồi lâu sau, hắn quát:
- Đem phòng vệ đồ của Tát Thủy tới đây.
Đám tùy tùng vội vàng mang địa đồ đến trước mặt Ất Chi Sinh, Ất Chi Sinh liền nhảy xuống lưng ngựa, trải rộng địa đồ ra mà quan sát, tất cả binh tướng đều nghi hoặc nhìn hắn không hiểu tại sao hắn lại muốn nhìn địa đồ Tùy quân.
Sau một thời gian hắn hét lớn:
- Cao Xá Luân.
- Có mạt tướng.
Một tướng lãnh gầy gò tiến ra hành lễ về phía Ất Chi Sinh.
- Ngươi mang binh mã đuổi theo truy kích Tùy quân, nhất định phải làm ra động tĩnh, đây là quân chủ lực truy kích của ta, ngươi có minh bạch không?
Cao Xá Luân chính là phó tướng binh tào, vương thất đệ tử Cao Ly.
Đối với Ất Chi gia tộc hắn xưa nay vô cùng kính nể Ất Chi Văn Đức chủ trì cuộc chiến Tát Thủy, đánh bại Tùy quân.
Sau này đối với Ất Chi Sinh, hắn cũng tôn kính như vậy.
- Mạt tướng minh bạch.
Hắn tuy không rõ lắm dụng ý của Ất Chi Sinh nhưng đại khái cũng hiểu được ý đồ của Ất Chi Sinh.
Nói cách khác, Ất Chi Sinh không muốn gây phiền toái lớn đối với Tùy quân mà chỉ muốn bảo trì sự áp lực với bọn chúng mà thôi.
Ất Chi Sinh cũng không giải thích nhiều, chỉ khoát tay bảo Cao Xá Luân đi hành động.
Tướng lãnh bên cạnh nhịn không được mà tò mò hỏi:
- Quân chủ tại sao lại để một mình tướng quân Cao Xá Luân truy kích? Chỉ sợ một mình tướng quân thì khó có thẻ tiêu diệt Tùy binh.
- Ta vốn không trông cậy hắn đi tiêu diệt Tùy cẩu.
Ánh mắt của Ất Chi Sinh hiện ra một lệ quang, khóe miệng nhếch lên, hiện ra vẻ sâm lãnh:
- Trịnh Ngôn Khánh, không hổ là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, từng bước làm nên kỳ chiêu làm cho người ta phải kính phục, bất quá ta nhất định phải cho ngươi thất bại trong gang tấc.
Sau đó hắn nghiêm nghị quát:
- Truyền lệnh tam quân, vượt qua Tát Thủy, trong vòng hai ngày nhất định phải tới Lang Lâm Sơn, ai dám làm trễ quân cơ giết chết bất luận tội, đồng thời cũng bị liên luỵ tới tam tộc.