- Thế nhân chúng nhân đều có tâm, đều muốn cầu những thứ tốt nhất.
- Đệ đã đọc một quyển sách có nói vua nước Sở thích cô gái có eo nhỏ vì vậy nữ tử cả nước nguyên một đám đều buộc lưng lại, trong lòng bọn họ đều muốn tìm đồ tốt, mặc dù không cầu được nhưng trong lòng cũng thỏa mãn.
Về phần Tu Duyến thất phẩm.. ha ha.
Đỗ Như Hối nghe được thì cũng liên tục gật đầu.
- Đúng rồi, cái phật gia điển cố kia là đệ có được từ đâu vậy.
Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Hối kia mà mờ mịt.
- À, cái đó, không tính là điển cố...
- Là đệ biên đấy!
Ngôn Khánh cúi xong, cúi đầu lấy trà vụn ra.
- Đệ biên sao?
Đỗ Như Hối mở to hái mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó đột nhiên cười to, về sau cười thậm chí chảy cả nước mắt.
- Đệ có biết không, cũng bởi vì điển cố này của đệ mà khiến cho bao nhiêu người đọc kinh phật, muốn tìm ra xuất xứ.
Ngôn Khánh cười cười, thấy nồi nước trả đã sôi liền múc lấy một muổng nói:
- Đó là chuyện của bọn họ, quan hệ gì tới đệ?
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Hối, hai người nhìn nhau một hồi lại không nhịn được cười.
Khuôn mặt của Mao Nha hiện ra vẻ si mê, lẳng lặng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Nàng không biết rõ cuộc đối thoại giữa Đỗ Như Hối và Trịnh Ngôn Khánh là sao nhưng thầm hiểu được tiểu thiếu gia nhà mình tùy tiện tạo ra một điển cố nhưng lại khiến cho thiên hạ con là thực, bổn sự này thật là khó lường.
Nàng có thể nhận ra bên trong khuôn mặt nhu nhược kia của Ngôn Khánh là một sự cương trực bất khuất.
Liên tưởng đến những lời kia mà mẫu thân đã từng nói qua với nàng: Nếu như con có vận khí tốt không chừng sẽ được thiếu gia thu làm ở bên cạnh.
Nghĩ tới lời này, trong lòng Mao Nha liền đập thình thịch, khuôn mặt trở nên đỏ bừng một mảng.
Chỉ là, tiểu thiếu gia có thể vừa ý ta sao?
Tương lai hắn nhất định sẽ làm nên đại sự, ta ngay cả một chữ cũng không biết thì làm sao có thể lọt vào mắt thiếu gia. Ừ, ta nhất định phải cố gắng.
Thời cổ, nữ tử kết hôn rất sớm, thường mười bốn tuổi đã thành thân.
Mao Nha tuổi thật chỉ mới mười một nhưng kinh nguyệt đã thành, tâm tình của con gái cũng có, thêm nữa lời của mẹ nàng nói ra khiến cho tâm ý của Mao Nha càng thêm thành thục.
Mà Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên không biết được tâm tư của Mao Nha.
Hắn đem tràn ngon rót ra cho Đỗ Như Hối một chén, mình thì bưng lấy một chén, yên lặng nhấm nháp.
- Tiểu Yêu, hai ngày nữa là ngày tỉ thí với Vương Thông, đệ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Ta nghe nói, Vương Thông gần đây không bước ra khỏi nhà, hình như cũng có phần nắm chắc, người này tài học hơn người, đệ cũng phải cẩn thận.
Trịnh Ngôn Khánh uống một ngụm trà rồi thở ra một hơi.
Trà này là Nga Mi trà, Tôn Tư Mạc sau khi nhập xuyên đã phái người mang qua.
Ngôn Khánh hít một hơi, quanh mũi cũng quẩn quanh hương thơm ngát.
Hắn cười cười nói:
- Không có gì hay để chuẩn bị cả, hắn chỉ nhục nhã một phen mà thôi, chẳng lẽ hắn thực sự cho mình là Khổng Thánh nhân?
Khổng thánh nhân giết Thiểu Chính Mão lúc làm quan ở Lỗ quốc.
Mà Vương Thông chỉ là một kẻ bạch thân mà thôi, mình không phải là Thiểu Chính Mão, hắn cũng không phải là khổng thánh nhân, dư luận đã không ủng hộ hắn, cho dù Vương Thông có thắng thì sau này cũng không có đất dừng chân.
Ngươi không phạm ta, ta sẽ không phạm ngươi.
Ta vốn định im lặng đọc sách chờ cơ hội tiến lên.
Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại tìm ta gây phiền phức vậy thì đừng trách ta làm hư thối thanh danh của ngươi.
Thôi Mân sắp phá sản rồi.
Nếu như không phải là người từ Trịnh Châu được phái tới đây, chỉ sợ cửa hàng kia của Thôi Mân cũng phải mất đi.
Từ tin tức của Trịnh Hoành Nghị lấy được, Thôi gia lần này phái tới người là một trong ngũ phòng của họ, Thôi Thiên Lý, thứ tử của Thôi Quân Trụ.
Tuổi của Thôi Mân cũng không khác biệt so với Thôi Thiên Lý lắm, nhưng thân phận thì thúc ngựa cũng không đuổi kịp Thôi Thiên Lý.
Thôi Thiên Lý sau khi tới đã hung hăng mắng cho Thôi Mân một trận sau đó đuổi Thôi Mân rời khỏi Lạc Dương, đoán chừng trong vòng một thời gian Thôi gia sẽ giấu hắn đi.
Nói thật, Thôi gia lúc này đã bị Trịnh Ngôn Khánh hại cho rất thê lương, một chút thể diện cũng không có.
Chỉ là hiện nay Trịnh Ngôn Khánh khá nổi danh, Thôi Mân cho dù muốn tìm hắn gây khó dễ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì Việt Quốc công Dương Tố sắp phái chất nhi của ông ta là Dương Huyền Thưởng đảm nhiệm chứ vụ thái thú Nghĩa
Nhận sự ủy thác của Dương Tố, đã đi qua Lạc Dương, quan sát chuyện này. Không chỉ Dương Tố mà Bùi Thế Củ ở Hà Đông cũng phái người tới, chính là con trai của hắn Bùi Phụng Hóa. Bùi Thế Củ có bốn trai một gái, Bùi Phụng Hóa tuổi thấp nhất, nhưng lại được Bùi Thế Củ sủng ái nhất, bốn đứa con trai khác đều được thả ra ngoài chỉ có tiểu nhi thì giữ ở bên người.
Cho dù ở đâu Bùi Phụng Hóa cũng biểu thị cho Bùi Thế Củ, thậm chí là toàn bộ Bùi thị ở Hà Đông.
Cho nên lúc này ai dám làm khó Trịnh Ngôn Khánh.
Mười ngày sau, Trúc viên lại nghênh đón một đám khách nhân ngoài ý muốn.
Đỗ Như Hối, Đậu Phụng Tiết, Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị đều ở đây, Trịnh Ngôn Khánh lấy ra một Thất Xảo Bản, cười ha hả dạy cho bọn họ phương pháp chơi trò này.
Thất Xảo Bản là một trò chơi trí tuệ, là một trò chơi mà hán tộc dân gian lưu truyền.
Thôn tin thêm về trò chơi này.
http://v1.quancoconline.com/Stories/...p?c=1480153#67
Nghe nói trò chơi này có xuất phát từ Yến Kỷ Đồ của thời đại đường, Ngôn Khánh chưa từng nhìn thấy Yến Kỷ Đồ nhưng kiếp trước chơi Thất Xảo Bản không hề ít, hiện nay cũng không còn hứng thú nữa nhưng bọn Từ Thế Tích, Đậu Phụng Tiết lại rất thích.
Hắn dựa theo trí nhớ, dày công chế tạo ra một bộ.
Không ngờ trò Thất Xảo Bản ngày ngay cả Trịnh Thế An và Đỗ Như Hối cũng cảm thấy có hứng thú, buổi tối lúc uống rượu hai người lấy trò Thất Xảo Bản này ra chơi, ai làm ra đồ hình trước thì thắng, người thua sẽ bị phạt ba chén rượu, Ngôn Khánh vừa vặn thanh nhàn vì vậy chơi đùa với đám Đỗ Như Hối.
- Thiếu gia, bên ngoài có người tìm thiếu gia.
Tuy phòng ốc mới đã được xây dựng, vợ chồng Mao Vượng đã chuyển vào trong đó nhưng Mao Nha vẫn ở lại cùng với Ngôn Khánh, dù sao tòa nhà phía dưới cũng bỏ không dùng, nàng ở lại cũng dễ dàng hơn trong việc phụ trách cuộc sống hàng ngày của hắn.
Một đám người đang chơi vui vẻ thì Mao Nha chạy tới.
- Thiếu gia ở bên ngoài có một người họ Trương, trên mặt có chòm râu dài, mang theo một đám người muốn gặp thiếu gia.
Họ Trương, còn có chòm râu dài?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
Trong trí nhớ của hắn, người hội đủ hai điều kiện này chỉ có Trương Trọng Kiên mà thôi.
- Đỗ đại ca, Trương Tam ca đã tới, chúng ta tới nghênh đón một chút.
- Ta không đi, lần này ta nhất định có thể ráp xong, ngươi đừng làm phiền ta... Trương Tam lang cũng không phải đến tìm ta đệ đi là đủ rồi.
Đỗ Như Hối mẩn mê chơi trò Thất Bản Tự này, không ngẩng đầu lên mà nói.
Người này đúng là si nhân!
Trước kia si mê sách bia, hiện tại lại sai mê trò chơi. Nghe nói Đỗ Như Hối hôm qua đánh cuộc với Đậu Phụng Tiết, một đêm không ngủ, Đậu Phụng Tiết cũng không trở về, dù sao ở đây cũng có đồ ăn thức uống lại có chỗ ngủ, chỉ cần phái người về nhà nói một tiếng là đủ...Cha của hắn không phản đối, Đậu Uy cũng không phản đối.