Lúc này đã qua giờ Thìn Lý Ngôn Khánh đi một đêm ở trong chính điện nghị sự hiện tại bụng đã đói.
Tuy nhiên hắn không dám có chút bất mãn nào, mau chóng theo An Sĩ Tắc tới Cầu Trường đình.
Lý Uyên đang ăn gì đó, thấy Lý Ngôn Khánh tới liền cười nói:
- Dưỡng Chân mau ngồi xuống, dùng bữa với trẫm.
- Thần không đói bụng!
- Ha ha không phải không đói bụng mà là không dám.
- Mau ngồi xuống đi lúc trước Cửu lang cũng thường xuyên dùng bữa với trẫm, Cửu lang đi rồi trẫm thanh lặng ăn bữa cơm đều cảm thấy khó khăn.
Ở bên kia An Sĩ Tắc đã chuẩn bị bàn xong, Lý Ngôn Khánh không từ chối được đành ngồi xuống.
- Dưỡng Chân nghe nói Thúy Vân vừa sinh thêm cho ngươi một đứa con gái?
- Khởi bẩm hoàng thượng là một nha đầu... Thúy Vân đặt tên cho nó là Ngọc Hoàn, vô cùng đáng yêu.
- Vậy sao, ngày sau Thúy Vân tới bảo nàng ta mang hài nhi của ngươi vào cung cho trẫm vui mừng.
Lý Uyên vừa dứt lời đã ăn một thìa cháo.
- Ngươi bây giờ có một đứa con trai và hai đứa con gái đúng không?
- Đúng vậy.
- Đầu Hổ khỏe chứ?
Đầu Hổ chính là nhũ danh của Lý Chu.
Lúc trước Lý Chu sinh ra khỏe mạnh kháu khỉnh cho nên có danh tự là Đầu Hổ Lý Ngôn Khánh cũng không giấu diếm gì nên Lý Uyên biết cũng là điều bình thường.
- Đầu Hổ rất tốt chỉ là hơi nghịch ngợm mà thôi.
- Tiểu hài tử nghịch ngợm thì tốt hơn, nghịch ngợm cho thấy thân thể của nó khỏe mạnh.
Lý Uyên cười ha hả cùng với Ngôn Khánh nói việc nhà không chỉ là người nhà của Ngôn Khánh mà còn tới cả chuyện của Bùi Nhân Cơ.
Hắn đông một câu tây một câu nói một lúc trở nên hỗn loạn.
Những câu nói hoàn toàn không liên quan với nhau khiến cho người khác nghe được không chừng còn nghĩ rằng Lý Uyên già rồi nên lẩm cẩm.
Nhưng Ngôn Khánh lại nhìn thấy ẩn tình bên trong.
Bùi Nhân Cơ, Đỗ Như Hối, Diêu Ý, Tiết Thu, thậm chí Hứa Kính Tông cũng liên tục được hiỏ.
Ngôn Khánh lập tức minh bạc bước kế tiếp của Lý Uyên nhất định sẽ cùng hắn thảo luận chuyện điều động quan viên ở Trịnh Châu, Hoài Châu Vệ Châu.
Dù sao quan viên ba châu này đều là dòng chính của Lý Ngôn Khánh.
Hơn nữa từ trong lời của Lý Uyên, Ngôn Khánh cũng nghe ra rằng Lý Uyên không nguyện ý cách nghị hòa với Tiêu Tùy.
- Tiết đại lang đúng là một gia hỏa thú vị.
Lý Uyên trầm ngâm rồi đột nhiên nói:
- Dưỡng Chân với tài hoa của đại lang chỉ ở Tương Châu chỉ sợ là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Trẫm biết rõ hắn từ nhỏ đã là một hài tử có chủ kiến.
Hiện tại chiến sự ở Trung Nguyên đã được dẹp yên, các nơi trăm phế đợi hưng, Trường An chính vụ bận rộn thế mà trong tay trẫm không có nhiều người để dùng, cho nên trẫm muốn bổ nhiệm hắn là binh bộ lang trung, ngươi thấy thế nào?
Bộ binh sắp đặt thượng thư một người thị lang hai người.
Dưới thị lang còn có lang trung hai người.
Theo phẩm trật thì binh bộ lang trung này cũng không cao tuy nhiên là một chức vụ thực quyền hơn nữa cơ hội lên chức cũng rất lớn.
Lý Ngôn Khánh không hề do dự mà nói:
- Đại lang đảm nhiệm chức vụ binh bộ lang trung là thích hợp nhất.
Tuy nhiên bệ hạ phân công thần tử không cần cùng thần thương lượng, đại lang là thần tử của bệ hạ cũng không phải là thần tử thần, bệ hạ cứ tùy ý luân chuyền.
- Dưỡng Chân.
- Có thần.
- Ngươi là hài tử thông minh, trẫm cũng không giấu diếm gì.
- Trịnh Châu Hoài Châu Vệ châu nói thật cho người biết trẫm làm vậy cũng không phải là nhằm vào ngươi đối với thần tử có công trẫm không bạc đãi ai.
Lý Ngôn Khánh hướng về phía Lý Uyên nhìn lại.
Mà Lý Uyên cũng không hề trốn tránh thẳng thắn nhìn hắn.
Hồi lâu sau Lý Ngôn Khánh mới nói:
- Giang sơn là giang sơn của bệ hạ thần là thần tử của bệ hạ.
Hài nhi có một câu phát ra từ đáy lòng, đại lang cũng thế Khắc Minh cũng tế, kể cả Lão Hổ Từ Thế Tích cũng thế đều là trụ cột của đại Đường bọn họ từng vì đại Đường lập nhiều công lao hãn mã, tuy không phải là đi theo từ Thái Nguyên nhưng cũng là tận tâm tận lực.
Bệ hạ muốn điều chỉnh bọn họ thần không có ý kiến, chỉ hi vọng bệ hạ có thể cho bọn họ thêm cơ hội chớ để tướng sĩ sau khi đổ máu lại thêm rơi lệ, chuyện này hài nhi không tham dự nửa phần, bệ hạ chỉ để ý làm việc, hài nhi không có một câu oán hận.
Lý Ngôn Khánh là cháu trai của Lý Uyên tuy không phải là trực hệ tuy nhiên xưng hài nhi cũng hợp lý.
Lý Uyên ngạc nhiên thì thào tự nói.
Sau một hồi hắn mới khẽ cất tiếng:
- Dưỡng Chân ngươi không phụ trẫm trẫm cũng không phụ ngươi.
Lý Ngôn Khánh đứng dậy cúi đầu lễ bái.
Ăn cơm xong Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Uyên ở hậu hoa viên Tây Uyển tản bộ hai người ở năm Nhân Thọ lần thứ tư bắt đầu gặp nhau, mãi cho đến bây giờ mới gặp lại cả hai có rất nhiều chuyện nói không hết.
Khi thì nói tới Đậu phu nhân và Lý Hiếu Cơ, nói tới những chuyện mà cả hai trải qua.
Theo buổi trưa tới giờ ngọ Lý Uyên mới để cho Ngôn Khánh rời đi.
Điền Phong vẫn như trước canh giữ ở ngoài cửa Thừa Thiên, thấy Ngôn Khánh đi ra thì vội vàng cung kính tiến lên:
- Nô tài phụng mệnh dẫn đường cho Lý vương.
Trường An này rất lớn.
Tuy không thịnh thế khí phái bằng đời sau nhưng quy mô đã đơn giản hình thức ban đầu lại.
Tuy nhiên từ khi Lý Uyên đánh chiếm Trường An tới bây giờ ngắn ngủi đã ba bốn năm, muốn bảo trì thống trị hoàn toàn đương nhiên là không thể.
Trong hồ trở nên hỗn loạn, người Hồ người Ba Tư, Thiên Trúc tất cả đều hỗn loạn.
Muốn đoạt tới hiệu quả hoàn toàn thống tri chỉ sợ không qua mười năm thì không làm được.
Điền Phong dẫn Lý Ngôn Khánh đi tới bên ngoài Long Khánh phường.
Chỉ thấy ở bên ngoài Hà Nam vương phủ xe ngựa thành đàn lộ ra vẻ náo nhiệt đặc biệt.
Hóa ra Trưởng Tôn Vô Cấu cùng với Đóa Đóa đã đến Trường An.
Bọn họ từ trên xe vận chuyển hành lý, Lương Lão Thực thì đứng ở bên ngoài cửa phủ, lớn tiếng chỉ huy.
Điền Phong cáo từ Lý Ngôn Khánh cũng nói rõ rằng tất cả các vật phẩm ở trong phủ đều đã sắp xếp thỏa đáng.
Nếu như Lý Ngôn Khánh cần tu sửa vương phủ thì cần phải thông báo tới Tông Chính Tự sau đó Tông Chính Tự phê duyệt báo lên Bộ hộ cấp phát tiền nong, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh nguyện ý dùng tiền của mình tu sửa cho nên không cần nhiều phiền toái như vậy.
Ở trong phủ đã sắp xếp tỳ nữ gia nô đầy đủ.
Nếu như Ngôn Khánh không hài lòng có thể để bọn họ quay về sau đó tự mình chiêu nạp
Tuy nhiên nhất định phải báo cáo cho nội phủ, chỉ là cái này cũng không phiền toái vì Điền Phong nắm giữ nội phủ.