Trong mười tám binh khí thì thương khó luyện nhất, những thương pháp lưu truyền ngoài thiên hạ rất khó chuẩn xác, không thích hợp dùng trong quân.
Cho nên Lý Ngôn Khánh muốn phổ cập trường thương thì phải có chiêu số tương ứng.
Lý Ngôn Khánh biết mình không có bổn sự này cho nên nghĩ tới Ngôn Hổ.
Thiên hạ võ công đều từ Thiếu Lâm mà ra.
Bất kể cái này là thật hay giả thì giao cho Ngôn Hổ cũng là một giải quyết hợp lý, Ngôn Hổ là võ tăng thống lĩnh, có một thân võ nghệ, cho dù Thẩm Quang kiếm thật cao minh thân thủ trác tuyệt nhưng nếu như đấu với Ngôn Hổ thì dĩ nhiên là Ngôn Hổ chiến thắng.
Ngôn Hổ sau khi nhận được thư của Lý Ngôn Khánh cũng rất thoải mái.
Vốn hắn cho rằng mình không thể giúp bề bộn cho Lý Ngôn Khánh nhưng bây giờ không ngờ đã hữu dụng, cho nên hắn trải qua vô số lần diễn luyện đã sáng chế ra ba chiêu thương pháp.
- Thương pháp có tới mười hai pháp, tuy nhiên muốn luyện cho chuẩn xác thì cần phải thời gian rất lâu, cũng may thương pháp này dùng ở trong quân nên cũng chỉ cần ba chiêu đơn giản này mà thôi.
Ngôn Khánh cười cười gật đầu:
- Chiêu số do cữu cữu sáng chế ra thì nhất định không tầm thường.
- Ha ha, đứa nhỏ này đừng vội gạt người ta, ngươi nịnh nọt như vậy chắc chắn là có chuyện cầu xin khác?
Lý Ngôn Khánh nhịn không được mà cười ha hả, đem thương phổ trả lại cho Ngôn Hổ.
- Sao vậy, có chuyện gì không tốt sao?
Ngôn Hổ kinh ngạc nhìn qua Lý Ngôn Khánh, lông mày nhăn lại rồi nói:
- Có chỗ nào không tốt con cứ nói ra, ta sẽ tìm phương pháp cải tiến.
- Cữu cữu không phải thương pháp không tốt mà là tìm ai làm giáo đầu bây giờ?
Ngôn Hổ ngạc nhiên gãi gãi đầu:
- Ngọc oa nhi không phải ta không muốn tiến vào trong doanh truyền thụ thương pháp.
Lý Ngôn Khánh bật cười ha hả gật đầu:
- Cữu cữu, không phải tiểu chất muốn là muốn khó cữu cữu nhưng thương pháp này tương lai cần mở rộng ở trong quân, lâm trận chém giết, hôm nay con khống chế ba quận bảy châu làm sao có thể có thời gian truyền thụ được? Dưới trướng của con cũng không có người thông thạo thương pháp, cữu cữu xin cữu cữu rời núi truyền thụ thương pháp.
Ngôn Hổ nghe thì hơi động tâm.
Nhưng sau đó lại do dự.
- Ngọc oa nhi, ta đi vào trong quân thì thích hợp sao?
- Có gì không thích hợp?
Lý Ngôn Khánh nói:
- Hiện tại Dương Kiên đã chết mười bốn năm, Tùy thất như mặt trời sắp lặn, cữu cữu chẳng lẽ cữu cữu không muốn rời núi giúp con sao? Con hiện tại ngoài cữu cữu thì không tìm ra ai khác thích hợp.
Ngôn Hổ lâm vào trầm ngâm.
Sâu trong lòng của hắn mà nói dĩ nhiên không muốn rời núi đi giúp Ngôn Khánh.
Hắn ở trong chùa gần hai mươi năm làm sao nỡ bỏ đi.
- Ngọc oa nhi, để ta hoàn tục thì không thể.
- Ta ở chỗ này sinh sống đã hai mươi năm rồi, ở đây có núi có nước, từng cọng lông ngọn cỏ ta đều có cảm tình hơn nữa ta đối với những chuyện hỗn độn kia rất không thích.
Con muốn ta rời núi thì có thể nhưng muốn ta hoàn tục thì không thể.
- Nhưng mà...
- Được rồi không bàn nữa.
- Rời núi thì có thể tuy nhiên ta trước hết cần phải bàn với phương trượng, con cũng chớ có khuyên bảo ta, để ta làm hòa thượng thì tốt hơn.
Nói xong Ngôn Hổ đứng dậy đi ra đình.
Lý Ngôn Khánh trong lòng hơi sốt ruộng nhịn không được đuổi theo mà lớn tiếng nói:
- Cữu cữu chẳng lẽ ngay cả thân sinh cốt nhục cũng không muốn chào tạm biệt sao?
Ngôn Hổ có một đứa con gái, được Phùng thị thu dưỡng, tên là Phùng Vinh, thê tử của Trịnh Hoành Nghị.
Ba năm trước đây Ngôn Hổ đã biết chuyện của Phùng Vinh.
Vốn hắn muốn nhận biết Phùng Vinh nhưng mà nhìn thấy cuộc sống của Phùng Vinh yên ổn, cùng với Trịnh Hoành Nghị vô cùng tót đẹp cho nên Ngôn Hổ vẫn do dự, dù sao hắn cũng là phạm quân của triều đình nếu như làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của Phùng Vinh thì thật không tốt.
Cho nên Ngôn Hổ cuối cùng vẫn quyết định không nhận biết Phùng Vinh.
Nhưng tình cốt nhục này...
Lý Ngôn Khánh hi vọng Ngôn Hổ có thể hoàn tục bên cạnh có thêm một người tương trợ nhưng nhìn thấy biểu hiện lần này của Ngôn Hổ hắn cũng rất đau đầu.
- Ngọa oa nhi, để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ.
Ngôn Hổ nói xong nhanh chóng rời đi.
Lý Ngôn Khánh há to miệng cuối cùng cũng không ngăn trở hắn.
Đi vào trong lương đình hắn cầm lấy bản thương phổ kia, từ từ theo đường núi mà trở về.
Lý Ngôn Khánh ở trong núi nhàn nhã suốt một tháng sau đó trở về Củng huyện một mặt vì thời gian trôi qua quá lâu rồi, một mặt vì bụng của Vô Cấu đã to ra, Phách Cốc ổ mặc dù cái gì cũng không thiếu nhưng dù sao cũng hơi vắng vẻ.
Cho nên dưới sự đề nghị của Bùi Thúy Vân, Ngôn Khánh quyết định trở về Củng huyện.
Đồng thời hắn dưới sự trợ giúp của Ngôn Hổ mang về mười hai côn tăng, với tư cách làm giáo đầu trong quân.
Ngôn Hổ không đi vì hắn là thống lĩnh võ tăng ở Thiếu Lâm, nhận trách nhiệm bảo vệ Thiếu Lâm.
Dưới tình huống như vậy Lý Ngôn Khánh cũng không có cách nào bức bách Ngôn Hổ.
Chỉ cần Ngôn Hổ do dự là sau này sẽ còn cơ hội.
Trận chiến sắp tới Vương Thế Sung đã vô cùng cấp bách.
Chỉ cần chiến sự ở Quan Trung bình định là Lý Uyên nhất định sẽ xuất binh giành lấy Trung Nguyên.
Lý Uyên xuất binh tới Hàm Cốc quan, chính là lúc Lý Ngôn Khánh sẽ bắt đầu quy đường, tuy nhiên với tư cách là tôn thất Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy mình đơn bạc.
Tôn thất của Lý thị có rất nhiều người.
Sau Lý Hổ có tới thất phòng, Lý Uyên là một phòng trong đó không cần phải nói, Lý Hiếu Cơ thì có thể xem là thất phòng của Lý phiệt, ở trong thất phòng này, chỉ có hai người Lý Hiếu Cơ, muốn đứng vững ở trong Lý phiệt cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao cũng liên lụy tới đủ loại lợi ích.
Cho dù Ngôn Khánh có Trưởng Tôn, có Bùi Thúy Vân nhưng cũng thuộc về đệ tử đời thứ hai.
Với tư cách của Lý Hiếu Cơ, muốn mượn nhờ lực lượng thực sự là quá ít, cũng không thể để Lý Hiếu Cơ dựa vào con của mình.
Cho nên Lý Ngôn Khánh muốn vì cha mình mà trù tính tương lai.
Những chuyện khác không nói, nhưng cha của mình không thể thiếu minh hữu.