Trịnh Hoành Nghị hơi xấu hổ nói:
- Đệ đâu biết những... tập tục mọi rợ Lĩnh Nam này, chỉ thấy hơi thú vị nên không nhịn được mà bật cười.
Trịnh Ngôn Khánh cũng biết, Trịnh Hoành Nghị không có ác ý.
Lại nói tiếp, Trịnh Hoành Nghị là thế gia đệ tử đời thứ ba, cũng xem như là một người nổi tiếng.
Bất luận là văn tài hay võ công tuy không xếp thứ nhất nhưng cũng nổi tiếng, cho nên hắn tuy không có sự bại hoại của thế gia đệ tử nhưng cũng bị nhiễm một chút vào trong đó.
Hoành Nghị dù sao cũng là người thừa kế ở An Viễn đường.
Bất kể là Trịnh Nhân Cơ hay là Thôi phu nhân hay Nhan Sư Cổ đều vô cùng sủng ái Trịnh Hoành Nghị, điều này khiến cho hắn thiếu đi rất nhiều xảo trá, thường thường lúc nói chuyện không cân nhắc cảm thụ của người khác, Trịnh Ngôn Khánh cũng không thểm làm gì đối với chuyện này.
Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:
- Hoành Nghị, đệ nên nhớ kỹ, trên đời này có thiên kỳ bách quái loại người, khó có thể dùng lẽ thường mà giải thích.
- Có lẽ theo ý của đệ chỉ là một câu nói râu ria nhưng người khác nghe lại thành chửi bới, thậm chí là vũ nhục, Trịnh thúc phụ đối với đệ ký thác kỳ vọng, cần phải coi chừng, trước khi nói phải nghĩ kỹ, đến khi đệ chấp chưởng An Viễn đường, mỗi câu nói sai sẽ mang tới tai họa ngập đầu. Đệ đừng cảm thấy là ta nói quá, tương lai dần trôi qua đệ có thể nhận thức được.
Hoành Nghị lớn lên cũng dần tạo thành cá tính của hắn.
Ở trong nhà ngay cả Trịnh Nhân Cơ hắn cũng không nghe nói hết nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh, hắn lại rất lắng nghe.
Hắn gật gật đầu:
- Ngôn Khánh ca ca yên tâm, đệ nhớ kỹ lời huynh nói.
Theo Trịnh Ngôn Khánh nghĩ, chuyện của Trịnh Hoành Nghị và Phùng gia chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Cho nên chuyện phát sinh về sau hắn cũng không để ý, sau đó số tông đoàn tới huyện Dịch báo danh tập kết ngày càng nhiều.
Trong đó có một số người quen của Trịnh Ngôn Khánh, chính là đệ tử của Dương Hạ Tạ thị, Tạ Ánh Đăng.
Tạ gia vốn không có ý định đi vào vũng nước đục lần này tuy nhiên nghe nói Trịnh gia đời thứ ba, bảo trấn của họ là Trịnh Ngôn Khánh Bán Duyến Quân cũng được phái đi thì không khỏi động tâm tư, dù sao bọn họ cũng muốn trọng chấn lại gia tộc mình.
Cho nên, bọn họ cũng quyết định việc hôn nhân giữa Tạ thị nữ tử và Bùi Hành Nghiễm.
Hôm nay Trịnh gia phái Trịnh Ngôn Khánh, Tạ gia cũng cảm thấy cần phải hành động.
Lần này Tạ Khoa làm chủ, trong tộc mười một đệ tử tham gia, suất lĩnh 300 tông đoàn tới huyện Dịch báo danh hành động.
Sau trận chiến ở Bạch Tước Tự, Trịnh gia và Tạ gia quan hệ trở nên mật thiết hơn nhiều.
Tuy nhiên Tạ Khoa và Trịnh Ngôn Khánh sau khi chia li vẫn không gặp lại nhau, lần này gặp ở huyện Dịch cả hai vô cùng vui vẻ.
Tạ Khoa hỏi thăm Trịnh Ngôn Khánh hai năm qua, sau khi biết Trịnh Ngôn Khánh ở núi Nga Mi ẩn cư hắn vô cùng hâm mộ.
- Nếu sớm biết phong cảnh Nga Mi sơn động lòng người như vậy thì ta nhất định phải đi thăm ngươi.
Ngôn Khánh cười cười:
- Tạ đại ca, hai năm qua huynh thế nào?
- Ta có thể làm gì?
Tạ Khoa gãi đầu:
- Cha ta muốn mưu cầu một công đanh cho ta nên hai năm nay chỉ ở nhà tập võ đọc sách, năm ngoái Vương Viễn Tri lão thần tiên cũng ghé thăm, truyền thụ cho ta một số phương pháp dưỡng sinh... À năm ngoái ta có một mối hôn sự.
- Sao?
Tạ Khoa năm nay lớn hớn tkn ba tuổi, mười bảy tuổi.
Ở trong thế gia đệ tử đã đến tuổi thành thân, tuy thế gia đệ tử tuổi thành thân không cố định nhưng ở gia tộc thành thân càng sớm thì càng tốt.
Ngôn Khánh nhịn không được mà tò mò hỏi:
- Cùng nhà nào kết thân?
- À, chính là con gái của Dực Dương Lô Thị, tuy nhiên chỉ là đính hôn, cha ta nói sau khi ta trở về sẽ lập tức thành thân.
- Dực Dương Lô Thị?
Ngôn Khánh gật đầu liên tục.
Đây chính là một tông phòng của Phạm Dương Lô Thị, cũng là một hào phú, xứng đôi với Tạ Khoa, hắn cũng biết những kiểu thành thân của Tạ Khoa và Trịnh Hoành Nghị đều không thể tự làm chủ được, các thế gia dùng cách kết thân này để tăng cường quan hệ với nhau.
Tạ gia có thể kết thân với Lô Thị, đối với sự phát triển sau này có lợi rất lớn.
Hai người càng nói càng cao hứng, ngươi nói một phen huyền diệu, ta nói một phen thiên cơ, học thức của Tạ Khoa cũng không tệ.
Đúng vòa lúc này, chỉ thấy Thẩm Quang mang theo một tên gia tướng chạy vội tới.
- Công tử, đã xảy ra chuyện, Hoành Nghị công tử ở trên đường tranh chấp với Phùng gia bị người nhà họ Phùng bắt trở về nơi trú quân của bọn họ.
Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Ngươi nói Hoành Nghị bị người nhà họ Phùng bắt đi rồi sao?
- Đúng thế.
- Đang êm đẹp tại sao lại bị bắt đi?
Tên gia tướng kia chính là tùy tùng của Trịnh Hoành Nghị, hiện tại mặt mũi bầm dập, bộ dạng chật vật.
Hắn hoảng loạn nói:
- Vừa rồi Hoành Nghị công tử trên đường đi không ngờ lại bị người của Phùng gia chặn lại, những người kia cố ý sinh sự, vốn Hoành Nghị công tử không muốn gây chuyện thị phi nhưng bọn chúng càn rỡ quá mức, Hoành Nghị công tử nhất thời tức giận nảy ra tranh chấp với bọn họ, sau đó song phương xảy ra xung đột... vốn người của bọn họ với chúng ta cũng không nhiều hơn nhưng không biết từ lúc nào đã có một đám nữa xông lên, Hoành Nghị công tử đã bị chúng bắt đi... Người của Phùng gia còn nói, công tử nếu có đảm lược thì đi tới chỗ bọn chúng.
Ngôn Khánh nghe được không khỏi ngạc nhiên.
Nghe giọng điệu này thì dường như bọn chúng không nhằm vào Trịnh Hoành Nghị mà nhằm vào Trịnh Ngôn Khánh.
Thế nhưng mà từ trước đến giờ hắn và người nhà họ Phùng chưa từng tiếp xúc qua, đang êm đẹp tại sao bọn chúng lại gây chuyện?
Phùng gia gần này phái ra một nghìn Câu Liêm binh.
Theo sức chiến đấu mà nói Trịnh Ngôn Khánh không sợ bọn họ.
Nhưng vấn đề là hiện tại đang ở trong huyện thành, còn có quan quân ở Lĩnh Nam.
Thủy quân bảo vệ tông đoàn đi tới nơi tập kết có một nửa nhân mã là từ Lĩnh Nam mà tới, nương theo Tiễn phu nhân mà lập nên thanh danh, nếu như xảy ra chuyện nhất định là có một nửa đứng về phía bên của Phùng gia.
Đám nhân mã này có chừng 4-5 nghìn người, cho nên Câu Liêm binh của Phùng Trí Đại không đáng sợ, đáng sợ là uy vọng của Phùng gia.
Hiện tại ở trong huyện Dịch nho nhỏ này người có quyền thế nhất không phải là Chu Pháp hay là đệ tử của thế gia vọng tộc nào mà chính là Lĩnh Nam Phùng Trí Đại.