Nếu như Vương Thế Sung có vọng động Lý Thế Dân có thể dùng Huyền Giáp thiên binh đồ sát hắn.
Vương Thế Sung cũng không phải là người ngu, hắn sau khi hiến thành hàng Đường xong đã thành thực núp ở trong nội thành khong dám ra bên ngoài.
Lạc Dương an bình những ngày kế tiếp, đại quân Lý Đường cũng vô cùng thanh nhàn.
Đêm nay Lý Thế Dân ở trong thành bày ra tiệc rượu mời thế trụ ở đây, Uất Trì Kính Đức tuy được Lý Thế Dân tin cậy nhưng không có tư cách nhập trú vào Lạc Dương, không chỉ có hắn mà chú cháu Tần Quỳnh Trình Giảo Kim, Tần Võ Thông cũng không được vào thành.
Dù sao lần này Lý Thế Dân cùng với thế trụ môn phiệt ở Lạc Dương cũng là liên lạc cảm tình, Uất Trì Kính Đức chưa chắc được để vào mắt của bọn họ.
Ngược lại Khâu Hành Cung thì vâng mệnh đóng ở Tử Vi thành.
Một phương diện hắn là tùy tùng của Lý Thế Dân, nguyên lão công thần một phương diện khác Khâu Hành Cung nguyên quán ở Lạc Dương cũng là gia tộc quyền thế ở đây.
Uất Trì Kính Đức hiện tại thì đóng ở Kim Tiêu thành.
Sắc trời vừa tối, Uất Trì Kính Đức đã dò xét quân doanh xong xuôi, sớm trở về quân trướng, chuẩn bị an giấc, nói thật trận đại chiến này khiến cho hắn không vui lắm, Vương Thế Sung hầu như không chống cự mà đã hàng, khiến cho ác khí trong lòng hắn không có cơ hội phát tiết.
Đồng thời hắn còn nghe nói một tin tức.
Hà Nam vương đại danh đỉnh đỉnh Ngỗng công tử Lý vô địch có mối thù giết cha với hắn.
Uất Trì Kính Đức nghe tin này thì càng hoảng sợ, hắn đã từng nghe nói tới tên của Lý Ngôn Khánh, cũng đã từng đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Đang êm đang đẹp tại sao mình lại có mối thù giết cha với hắn?
Lý Hiếu Cơ?
Uất Trì Kính Đức không nhớ được người này.
Cuộc chiến Thiểm Châu hắn phục kích Lý Đường viện binh, lúc ấy giết không ít người, có người nào tên là Lý Hiếu Cơ hay không hắn cũng không biết.
Mãi về sau hắn mới biết được mình giết một vị tôn thất Lý Đường.
Tuy nhiên nghe nói vị tôn thất kia không có hậu nhân, Uất Trì Kính Đức cũng không để tâm chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ tâm tình của Uất Trì Kính Đức vô cùng không yên, tuy Lý Thế Dân đã đáp ứng hắn sẽ ra sức hóa giải cừu hận nhưng mà vị Hà Nam vương kia vô cùng bướng bỉnh, thậm chí còn có phần ương ngạnh.
Lý Ngôn Khánh thuở nhỏ danh vọng đã lớn.
Năm đó chỉ vì bị Trịnh Tỉnh vu hãm mà hắn không do dự kháng chỉ, xé rách da mặt với Trịnh gia khiến cho Trịnh gia phải giết Trịnh Tỉnh mới chấm dứt mọi chuyện.
Người này lòng dạ không hề rộng rãi, Trịnh Tỉnh hãm hại hắn một lần, bị hắn giết chết, vậy còn mối thù giết cha, không đội trời chung, Lý Ngôn Khánh há có thể từ bỏ?
Nằm ở trong quân trướng Uất Trì Kính Đức trằn trọc khó ngủ.
Hăn dùng sức chà xát khuôn mặt, vân vê hai gò má khiến cho mình thanh tỉnh.
- May mà chiến cuộc ở Lạc Dương đã dép loạn nếu không Hà Nam vương đến đây cho dù ngoài sáng không gây náo loạn nhưng trong tối cũng âm thầm ra tay.
Tư Mã Lưu Văn Tĩnh đã nói với Uất Trì Kính Đức:
- Cuộc chiến ở Lạc Dương hiện tại đã chấm dứt, Hà Nam vương cho dù muốn đòi người thì cũng phải tìm cơ hội Kính Đức ngươi cứ yên tâm, Tần vương đã đáp ứng nghĩ cách cho ngươi, chỉ cần Tần vương làm chủ giúp ngươi thì cho dù Hà Nam vương cũng không biết phải làm sao, ha ha hiện tại hắn ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao có thể làm ngươi khó xử được?
Tình thế sau khi dẹp loạn, hắn một là làm lưu hủ ở Trường An hoặc là làm một vương gia yên vui, làm sao có thể làm gì được ngươi?
Ngẫm lại lời này cũng có đạo lý.
- Kính Đức tuy an tâm chút ít nhưng tổng kết lại vẫn không yên tâm.
- Ta nghe nói bệ hạ đã chiếu mệnh cho Hà Nam vương tiến về Trường An không xuất hiện ở Lạc Dương.
- Ngươi cứ yên tâm làm việc, tương lai chỉ cần có cơ hội Tần vương sẽ phong ngươi tọa trấn một phương, ha ha tóm lịa ngươi không cần phải lo lắng Tần vương sẽ vì ngươi mà làm chủ.
Trước khi vào thành Lưu Văn Tĩnh còn được Lý Thế Dân phái tới trấn an Uất Trì Kính Đức.
Đúng thế, chỉ cần mọi chuyện dẹp loạn ta sẽ chờ lệnh tần vương tới Sóc Châu lúc đó Lý Ngôn Khánh còn có thể đuổi tới tận Sóc Châu gây phiền toái với ta sao? Nếu như vậy thì ta cũng không khách khí.
- Người đâu mang rượu tới.
Uất Trì Kính Đức đối với chuyện này tâm tư cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Hắn ngồi ở trong đại trướng, tự rót rượu tự uống, cảm giác lo lắng cũng giảm bớt.
Đúng lúc hắn đang say sưa từ bên ngoài có người tới bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Tần tướng quân và Trình tướng quân phái người tới nói là đã bày tiệc rượu ở Ngọc Hoàng các tại Kinh Tử sơn, mời tướng quân tới chè chén.
Uất Trì Kính Đức cảm thấy uống rượu một mình không thú vị, nghe thấy Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim bày rượu dĩ nhiên là cao hứng vô cùng.
Hắn cùng với Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim quan hệ không tệ cho nên cũng không hoài nghi Kinh Tử sơn có gì, khoảng cách từ đó tới Kim Tiêu thành cũng không xa, cảnh sắc vô cùng ưu mỹ, đúng là một chỗ uống rượu mua vui.
Uất Trì Kính Đức liền đáp ứng:
- Để cho người kia nói với lão Tần và lao Trình, chút nữa ta qua.
Uất Trì Kính Đức cưỡi Ô Điêu Mã, trong miệng lầm bầm:
- Đang êm đang đẹp tự nhiên chạy tới nơi ngay cả quỷ cũng không thấy, lão Tần và lão Trình đúng là phiền toái, chút nữa còn phải leo núi nữa.
- Ngọc Hoàng các ở trên đỉnh Kinh Tử sơn, độ cao gần chín nghìn mét so với mực nước biển.
Trên núi đường quanh co gập ghềnh bất lợi cho chiến mã, muốn lên trên Ngọc Hoàng các nhất định phải đi qua Thông Tiên, nơi này vốn là đạo quan, từ khi xảy ra chiến hỏa những đạo nhân nơi đó cũng không biết chạy tới đâu, chỉ còn lại một tòa đạo quan trống rống, hương khói cơ hồ đoạn tuyệt.
Uất Trì Kính Đức mang theo hơn trăm tên thân binh đi theo.
Không phải là hắn sĩ diện mà là thói quen, kẻe từ khi Lý Thế Dân suýt nữa chết vì do thám Từ Giản, khiến cho tướng lãnh Lý Đường đi tuần đều phải mang theo người, làm sao có thể biết có chạm phải giặc cỏ hay Trịnh quân tạo phản hay không?
Ở bên ngoài Thông Tiên, Uất Trì Kính Đức ghìm chặt chiến mã, ở trên lưng ngựa nhìn bốn phía xung quanh.
Một gã thân binh tiến tới, cầm lấy hàm thiếc dây cương muốn hầu Uất Trì Kính Đức xuống ngựa thì Uất Trì Kính Đức đột nhiên biến sắc, lập tức tháo song tiên ra, đem thân binh kia đẩy ngã xuống đất.
- Mọi người không được xuống ngựa mau trở về đại doanh.
Đám thân binh kia không khỏi kỳ quái.
Ngươi nửa đêm nửa hôm muốn tới đây uống rượu tại sao giờ lại quay trở về?
Uất Trì tướng quân làm sao vậy? Sắc mặt tại sao lại khó coi vậy?
Uất Trì Kính Đức bất chấp giải thích liền thúc ngựa đồng thời hét lớn.
- Mau ném rượu đi nhanh chóng rời khỏi nơi này.