- Công tử, lão thái gia ở bên trong hình như là có tâm sự.
- Cha ta tự mình đến sao?
Từ Ngạn Thịnh gật đầu.
Từ Thế Tích đi vào trong phòng thì thấy Từ Cái đang ở chính giữa uống trà.
- Thế Tích mau ngồi xuống.
Từ Cái năm nay bốn mươi tuổi, so với sáu bảy năm trước tiễn Từ Thế Tích đi Lạc Dương thì đã già đi không ít.
Tuy nhiên trên khuôn mặt phúc hậu khí sắc vẫn còn tốt không ít.
- Ta lần này đến không báo cho bất kỳ ai biết, là có chuyện muốn cùng con thương lượng.
Từ Thế Tích vội vàng ngồi xuống, để Từ Ngạn Thịnh trông coi ở cửa ra vào.
Hắn kinh ngạc nói:
- Cha có chuyện gì mà cần phải tới Lạc Dương thương nghị với con?
- Là như thế này.
Từ Cái do dự.
- Con ở Lạc Dương chắc cũng biết, phản loạn ở núi Ngõa Cương không ít, ta lần này thật sự bận tâm bọn chúng nhìn vào nhà chúng ta.
Quả nhiên là vì chuyện này.
Tuy nhiên bị đám giặc ở Ngõa Cương nhìn vào cũng là chuyện bình thường.
Từ gia ở Hoạt huyện là đại phú hào, tài hàng phong phú, dĩ nhiên là một khối thịt mỡ trong mắt của bọn cướp kia.
Từ Cái nói:
- Từ gia chúng ta ở Hoạt huyện căn cơ cũng không đủ sâu, tuy có nô bộc đến nghìn người nhưng ta cuối cùng vẫn không yên tâm, những người kia thật sự không dùng được.
- Ta lo lắng nếu bọn cướp Ngõa Cương nhìn chằm chằm vào chúng ta, lúc bọn chúng tấn công thì chúng ta cũng không thể kháng cự.
- Tiểu nương ngươi đưa ra một chủ ý nếu phái một người trong tộc lên núi nhập bọn thì không chừng bạo trụ được sản nghiệp Từ gia.
Tiểu nương trong miệng của Từ Cái chính là mẹ kế của Từ Thế Tích, một nữ tử địa phương.
Nàng ta sau khi gả cho Từ Cái đã sinh cho Từ Cái hai người con trai.
Hai mắt của Từ Thế Tích khẽ nheo lại, phát ra một vẻ lăng lệ.
Từ Cái thấy ánh mắt này của Từ Thế Tích thì không khỏi run lên.
Mặc dù đối mặt với những quan viên và người của Trịnh gia, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy, thoạt nhìn có vẻ giống như Trương Trọng Kiên. Xem ra những năm nay Từ Thế Tích sống bên ngoài cũng trưởng thành không ít.
Từ Thế Tích biết bản tính của tiểu nương, Từ Cái làm sao không biết rõ?
Chỉ sợ nàng sợ rằng gia sản của Từ Cái sẽ rơi vào tay của Từ Thế Tích.
Cho nên hôm nay nàng cho hắn lên núi theo cướp để bảo vệ sản nghiệp trong nhà, tương lai nếu như bọn cướp Ngõa Cương bị tiêu diệt, Từ Thế Tích cũng sẽ mất đi quyền kế thừa sản nghiệp, đến lúc đó gia sản kia tự nhiên rơi vào trong tay huynh đệ của Từ Thế Tích.
- Ý của cha là?
Từ Cái nói:
- Ta suy nghĩ thật lâu, những lời này của tiểu nương ngươi cũng không phải không có đạo lý.
Từ Thế Tích chau mày, hai gò má run rẩy một chút:
- Nếu cha cũng cho là như vậy thì hài nhi lên Ngõa Cương là được rồi.
Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một hồi bi ai.
Từ Cái ho khan hai tiếng:
- Ngươi đừng vội hãy nghe ta nói hết.
Hắn thở dài suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu nương con mặc dù có đạo lý nhưng để con từ bỏ tiền đồ bản thân thì cha không nỡ, hơn nữa con hôm nay đã có hôn sự với Trịnh gia nếu như con lên núi Ngõa Cương thì chuyện hôn sự này sẽ bị ảnh hưởng. Mà Trịnh gia hợp tác với chúng ta lâu dài cho nên ta thấy cái này có hơi không ổn.
- Vậy cha có tính toán gì không?
Từ Thế Tích sáng ngời hai con mắt, hiếu kỳ hỏi thăm.
Từ Cái nói:
- Vài ngày trước huyện nha Quản thành phái người tới nhà, phát ra một phong thư triệu lệnh.
- Triệu lệnh?
Từ Cái gật đầu:
- Huyện lệnh Quản thành Phòng Kiều muốn con đi làm binh tào, là quan bát phẩm nhưng không nhập vào phẩm trật triều đình.
Không nhập vào phẩm trật tức là không có bổng lộc.
Bởi vì theo quan chế nhà Tùy, Quản thành huyện thuộc về trung quận, có nhân số hạn chế cho nên huyện lệnh chấp chưởng quân chính sự vụ phía dưới chỉ có huyện úy và huyện thừa, dưới nữa thì đều là do huyện lệnh đề cử, những người này đều không có bổng lộc.
- Phòng Kiều?
Từ Thế Tích lập tức nhớ tới người này.
Mấy năm trước hắn từng cùng Đỗ Như Hối đi bái phỏng Trịnh Ngôn Khánh.
Cha của Phòng Kiều chính là Đông Đô Biệt Giá Phòng Ngạn Khiêm hiện nay.
- Phòng huyện lệnh tại sao lại đề cử con?
Từ Cái nói:
- Việc này còn phải nhờ vào Trịnh công tử ở núi Nga Mi đã sai người tiến về Quản Thành, vì chuyện này mà cầu cho con một xuất thân.
- Sao?
- Phòng huyện lệnh nói với Trịnh công tử rằng con đã nhập quan học ba năm, hắn cho rằng con cũng có tài cho nên muốn con đến Quản thành, ha ha, Phòng huyện lệnh cũng nhớ tới con, còn thường xuyên phái người tới Lạc Dương hỏi thăm việc học của con, rồi sau đó còn gửi thư về nhà, tuy nhiên Phòng huyện lệnh cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏ con có đồng ý tới hay không mà thôi.
Trong lòng Từ Thế Tích bỗng tuôn ra một tình cảm ấm áp.
Ngôn Khánh không đem chuyện này nói cho hắn biết, là lo lắng hắn tâm cao khí ngạo không chịu tiếp nhận hảo ý.
Trên thực tế nếu như Trịnh Ngôn Khánh trực tiếp nói cho Từ Thế Tích, hắn đúng là chưa chắc...
Nhưng hiện tại....
Từ Thế Tích khẽ nói:
- Cha, nếu con đi Quản thành làm quan thì Hoạt huyện sẽ làm sao?
- Chuyện này con không cần phải lo lắng.
Từ Cái cười nói:
- Nếu như con đồng ý đi Quản thành thì ta sẽ bán sạch sản nghiệp ở Hoạt huyện.
Khi ta tới cũng sẽ đi bái phỏng Trịnh lão gia ở Củng huyện.
Lại nói ở Củng huyện, đất đai rất nhiều, hai năm qua vì lao dịch quá nặng nên ruộng đất đều hoang phế, nếu như chúng ta tới đó khơi thông thì cũng có thể mua không ít sản nghiệp Củng huyện nơi đó.
Ta nghĩ lại, Củng huyện cũng không tệ, phía nam thông tế kênh mương, liên thông với Giang Đô, Quản thành cách đó cũng không xa.
- Thế nhưng mà sản nghiệp ở Hoạt huyện chẳng phải là phải bán đổ bán tháo sao?
Từ Cái lắc đầu:
- Ai nói ta phải bán tháo, ruộng đồng ta sẽ giữ lại, sau khi quan phủ tiêu diệt Ngõa Cương tặng xong, tất cả vẫn thuộc về ta, dù sao hai năm hợp tác với Trịnh gia sinh ý không hề kém, cha cũng có không ít tiền bạc và tơ lụa.
Từ Thế Tích đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái.
Chẳng lẽ lúc bắt đầu thúc đẩy chuyện hôn nhân hai nhà Từ Trịnh Trịnh Ngôn Khánh đã cảm nhận được tình huống này sao?
Hắn dùng lực khẽ vỗ vỗ đầu mình, lập tức bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ngôn Khánh nếu như có bản lĩnh như vậy tại sao lại rời khỏi Lạc Dương.
Tuy nhiên lần này Ngôn Khánh quan tâm thật sự khiến cho Từ Thế Tích phải cảm động.