- Huyền Phách không được vô lễ.
Đậu phu nhân kinh hô kêu lên Lý Huyền Phách mới dừng tay lại.
- Công tử ngươi...
- Huyền Phách khí lực rất lớn quả nhiên không horo danh là Sư hổ nhi.
Trên khuôn mặt của Ngôn Khánh hiện ra vẻ tán thưởng, tay vắt chéo sau lưng vẫn hơi run run.
Lý Thế Dân hai mắt sáng ngờ hắn làm sao không biết huynh đệ nhà mình kình lực kinh người thế nào, Lý Uyên thấy Lý Huyền Phách mạnh mẽ như vậy đã mời danh sư tới chỉ điểm, đừng nói là bạn cùng lứa tuổi của hắn cho dù là người trưởng thành cũng không phải là đối thủ.
Hắn cũng biết Lý Huyền Phách vì sao lại ra tay.
Nguyên nhân chính là thiếu niên khí thịnh....
Lý Huyền Phách hầu như ngày nào cũng nghe thấy tên của Trịnh Ngôn Khánh, hắn đâu dễ dàng chịu phục.
Trịnh Ngôn Khánh có thể đón đỡ Lý Huyền Phách một kích nếu như hắn không có bổn sự này thì làm sao có thể bình yên vô sự chém giết hàng chục vạn người Cao Ly, người này văn võ song toàn đúng như lời phụ thân nói.
Lý Huyền Phách sau khi ra chiêu liền ho khan một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt nở ra một nụ cười ngây thơ:
- Ngươi có thể tiếp một chiêu của ta, đúng là có bản lĩnh.
Nói xong hắn vươn tay ra để cho Trịnh Ngôn Khánh xem mạch.
Ngôn Khánh cảm thấy hơi dở khóc dở cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi chuẩn đoán bệnh tình cho Lý Huyền Phách.
Đậu phu nhân ở bên cạnh lộ vẻ lo lắng, chờ mong nhìn Trịnh Ngôn Khánh. Mạch của Lý Huyền Phách lúc này cũng có phần giống Trưởng Tôn Vô Cấu trước đây tuy nhiên không nghiêm trọng như Trưởng Tôn Vô Cấu.
- Phu nhâ, Sư hổ nhi từng luyên khí?
Đậu phu nhân khẽ giật mình cũng không biết nói với Trịnh Ngôn Khánh thế nào.
Lý Thế Dân ở bên cạnh mở miệng nói:
- Sư hổ nhi lúc còn nhỏ đã bái Tử Dương chân nhân làm sư phụ, Tử Dương Chân Nhân truyền cho hắn một bộ công pháp, mấy năm nay không ngừng luyện tập, không biết có phải là luyện khí không?
- Khó trách được.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Sư hổ nhi nếu không luyện bộ công pháp này chỉ sợ bệnh tình đã gia tăng. Có phải Sư hổ nhi cũng dùng binh khí trầm trọng?
Lý Huyền Phách nghe được thì lộ ra vẻ tò mò:
- Làm sao ngươi biết?
Lý Thế Dân nói:
- Sư hổ nhị trời sinh lực lượng, binh khí bình thường không tiện tay.
Về sau Tử Dương Chân Nhân cho hắn luyện chùy, phụ thân còn chế tạo một đôi đại chùy cho hắn nặng tới ba trăm cân, thuộc về binh khí trầm trọng.
Con mẹ nó.
Trịnh Ngôn Khánh nghe tới đây nhịn không được khẽ mắng trong lòng một tiếng: Binh khí này không phải trầm trọng thì binh khí nào mới trầm trọng.
Niên kỷ của Lý Huyền Phách này ước chừng mới mười một mười hai vậy mà có thể vác cái chùy nặng ba trăm cân, quả là quái vật.
- Huyền Phác năm nay bao nhiêu tuổi?
- Lớn hơn so với ta một tuổi, là mười ba.
Đậu phu nhân đối với những chuyện này không rõ ràng lắm, đành để cho Lý Thế Dân giải thích, mà Lý Huyền Phách thì lẳng lặng rúc vào ngực của nàng, nhìn rất điềm đạm nho nhã, không ngờ rằng người này về sau lại là người giết người như ngóe.
Tuy nhiên nếu ta có thể cứu được hắn chẳng phải là có thêm một phần chỗ dựa sao?
Ngôn Khánh nghĩ tới đây trong lòng quyết định chủ ý.
- Phu nhân bệnh tình của Huyền Phách rất nặng so với bệnh tình của Qun Âm tỳ thì cũng không thua kém, nhưng nhờ hắn luyện được công pháp kia nên khá hơn. Ở đây tiểu chất có một số đạo dưỡng sinh thuật và một số đan phương đan dược do Tôn tiên sinh để lại.
Trong đó có một số đan dược trừ khí tật.
- Nếu phu nhân tin được tiểu chất thì có thể tạm thời ở lại chờ Sư hổ nhi phục đan dược xong thì có thể khỏi hẳn.
Đậu phu nhân nghe được thì mừng rỡ:
- Công tử chuyện này là thật chứ?
- Nếu như không có chuyển biến tốt đẹp thì tiểu chất sẽ lập tức dẫn hắn về đất Thục không biết ý phu nhân thế nào?
Ánh mặt trời chiếu vào đình viện xua tan sương mù ba ngày, nghênh đón thời tiết buổi sáng, không khí đặc biệt trong lòng chim chóc ca hát, hương hoa bay chập chờn.
Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng trần trụi bốn cánh tay đang ở bên hồ nước luyện công.
Chỉ thấy Hùng Khoát Hải cầm một cái thiết cầu đen như mực cánh tay nhấp nhô để thiết cầu lướt qua, cơ bắp rung động. Da thịt màu đồng cổ lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Hô hấp của hắn theo âm luật mơ hồ xuất hiện tiếng gió.
- A Lăng tiếp lấy.
Hùng Khoát Hải hét lớn cơ bắp của hắn rung rung cũng không thấy có bất kỳ động tác nào bắn thiết cầu nặng trịch lên bay về phía Hám Lăng.
Hám Lăng dùng một chiêu giao long xuất hải, một tay tiếp nhận thiết cầu rồi hơi cúi người xuống, thiết cầu lăn theo cánh tay của hắn hắn lại làm động tác giống như Hùng Khoát Hải lúc nãy, tuy nhiên không hành vân lưu thủy được như Hùng Khoát Hải, đôi khi thiết cầu còn nảy lên khó khăn lắm mới giữ được.
Hỗn Nguyên Cầu này vốn là công phu tu tập của núi Nga Mi.
Tính ra Hám Lăng sau khi trở về Củng huyện mới khổ luyện ba tháng.
Công phu này rất ích lợi cho việc ngưng khí dẫn lực, nhưng lại phải cấm dục mới có thể luyện tập thành không. Hám Lăng và Hùng Khoát Hải đều có thân thể hùng tráng trời sinh thần lực luyện công phu này rất thuận buồm xuôi gió, Ngôn Khánh để cho Hùng Khoát Hải dạy cho Hám Lăng, vừa tới tay Hám Lăng đã luyện được.
Hỗn Nguyên cầu không chỉ ngưng khí dẫn lực mà cũng có yêu cầu cực cao với cơ bắp.
Hám Lăng luyện suốt một tháng xem như đã nắm được bí quyết trong đó hai người vạm vỡ này ngày nào cũng ở bên cạnh hồ nước mà luyện tập công phu này chừng một nén nhang, khí tức của Hám Lăng cũng đã bắt đầu trầm ổn, đem thiết cầu hất lại cho Hùng Khoát Hải, một bên thì điều chỉnh hô hấp.
- Đúng là hai hảo hán.
Ở trong lương đình Lý Thế Dân và Lý Huyền Phách sóng vai mà đứng cảm thán không thôi.
- Sư hổ nhi đệ có thể luyện được không?
Lý Thế Dân thấp giọng hỏi.
Trải qua hơn mười ngày dùng đan dược điều dưỡng khí sắc của Lý Huyền Phách đã tốt hơn rất nhiều, bắt đầu trở nên hồng nhuận hơn.
Hắn khẽ nói:
- Nếu như Ngôn Khánh ca ca có thể chữa thương tốt cho ta thì không thành vấn đề.
- Nhị ca những thủ hạ này của Ngôn Khánh ca ca đều là hảo thủ hai vị này đều là hảo hán còn có những hổ vệ kia thân thủ đều cao minh, đệ nghe nói quản gia của Ngôn Khánh ca ca cũng là hảo thủ nhưng không biết trình độ đến mức nào.
- Có những lực sĩ này khó trách Ngôn Khánh ca ca có thể từ Cao Ly chém giết quay trở về Liêu Đông.