Lý Tịnh vào tháng sáu năm ngoái đi nhậm chức nhưng đường xá cũng không thuận lợi, trên đường đi qua Thiểm Tây gặp tao ngộ Lạc man quấy nhiễu, lúc đó Lư Giang vương Lý Hoãn muốn lưu Lý Tịnh lại giúp đỡ.
- Khoan đã như vậy là Lý Tịnh lúc đi nhậm chức có quan hệ với Lư Giang vương?
- Công hàm nói như vậy.
Ngôn Khánh cười lạnh một tiếng.
- Thủ đoạn của Lý Tịnh thật cao, chỉ tiện tay mà đã lôi kéo được một viện binh cho Tần vương.
Lý Hoãn là tôn thất thân phận địa vị khá cao.
Lý Hiếu Cơ sau khi chết Lý Thần Thông kế nhiệm chức vụ Tông Chính Khanh còn Lý Hoãn thì kế nhiệp chức vụ Thiếu Khanh.
Lý Tịnh giúp Lý Hoãn một phen cũng chẳng khác nào khiến cho Lý Hoãn thiếu nợ Lý Thế Dân một nhân tình, hai bên sau này cũng đứng cùng một chỗ.
Chiêu thức này Lý Ngôn Khánh có thể nhìn ra là thủ đoạn của Lý Tịnh.
- Lý Tịnh đến Hạp châu đúng lúc Dưỡng Chân ngươi đánh hạ Cốc thành.
Vì nguyên nhân này cho nên cuộc chiến Hạp Châu cũng không có nhiều người để ý, lúc ấy Tiêu Tiễn khống chế, Lý Tịnh liên tiếp bị ngăn cản, bệ hạ thậm chí là cho hắn cố ý ngưng lại làm hỏng chiến cơ, còn hạ lệnh cho Hứa Thiệu xử tử hắn tuy nhiên Hứa Thiệu yêu thích tài năng của hắn nên không động thủ ngược lại còn hướng về phía Trường An chờ lệnh, tên Hứa Thiệu này lá gan thật là lớn, dám kháng chỉ bất tuân, ha ha thật là thú vị.
Thú vị?
Điều này cho thấy Hạp châu thích sứ cũng là người của Lý Thế Dân.
Lý Ngôn Khánh nhấc bút, ở một trang giấy viết danh tự của Hứa Thiệu xuống.
- Tháng chín, ở Khai Châu Lý Man và Triệu Tắc làm loạn, Lý Hiếu Cung xuất chiến thất bại, nhưng Lý Tịnh đã xuất 800 tráng sĩ đánh bại Lý man, thu được toàn thắng, sau đó lại bố trí phục binh, một trận chiến chém giết Triệu Tắc, bắt được năm nghìn người khiến cho bệ hạ rất vui sướng, tháng 11 bệ hạ mệnh hắn từ Khai Châu tiến thẳng tới Lạc Dương hiệp trợ Tần vương, cũng bởi vì quân công này mà đảm nhiệm Khai Phủ, người này quả nhiên không đơn giản.
Trưởng Tôn Vô Kỵ buông công hàm ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.
Mà Lý Ngôn Khánh giống như là chưa tỉnh nhìn chằm chằm vào danh sách trong tay trầm tư hồi lâu không nói.
Một lúc sau hắn mới khẽ nói:
- Lý Tịnh một lần đi Điệp Châu đã được một nửa đất Thục giúp đỡ quả nhiên không đơn giản.
Dứt lời Lý Ngôn Khánh buông danh sách xuống.
- Tuy nhiên không sao hắn cho dù đi thục nhưng ta sẽ phái Phụng Tiết tới đó, mấy ngày nữa ta sẽ chuẩn bị cho hắn đi Thành Đô.
Đậu Phụng Tiết và Tiết Vạn Triệt khác nhau hắn không phải là mãnh tướng chém giết trên chiến trường.
Hắn lúc ở Trường Hà trấn phụ trách chuyện hậu cần, sau khi tới Củng huyện Đậu Phụng Tiết còn là đầu mối liên lạc giữa Trường An và Củng huyện, sau khi Vũ Sĩ Ược bị điều về Trường An, Đường Nhân thương hộ đã bị Sài Hiếu Hòa nắm lấy.
Tuy nhiên Vũ Sĩ Ược không rõ ràng lắm nhưng Đậu Phụng Tiết không có khả năng không biết rõ.
Hắn hiện tại nhận được chiếu lệnh của Trường An tự nhiên không có khả năng đơn giản rời khỏi nhưng nếu như Ngôn Khánh phan công hắn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Đậu Phụng Tiết tiến về Thành Đô thăm người thân là giả, muốn nuốt chửng Tung Châu Liêu man mới là thực.
Tuy nhiên chỉ có chút chuyện hắn nhất định phải bí mật tiến hành.
Đã biết sự tồn tại của Lý Tịnh cũng thông qua một số chuyện hiểu được thủ đoạn của Lý Tịnh lần này xem ra cũng có thu hoạch.
Trong lòng hắn tin tường mình không có khả năng sống ở Lạc Dương lâu nữa.
Lý Thế Dân trở về Trường An Lý Uyên không có khả năng đem hắn trường kỳ ở Lạc Dương, có lẽ không lâu sau hắn sẽ nhận được chiếu lệnh.
Lúc đó hắn sẽ chính diện giao phong với Lý Tịnh.
- Vô Kỵ ta sớm muộn gì cũng phải trở về Trường An tuy nhiên cái khung của vương phủ cần sớm dựng lên.
- Ngươi có hứng thú làm Chiêm Sự của ta không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ giật mình rồi cười to:
- Ngươi nói đùa ta không làm Chiêm Sự cho ngươi chẳng lẽ lại để cho Bùi lão hổ làm hay sao?
Bùi Hành Nghiễm hiện nay đóng ở Hoài Châu bằng vào lực lượng của hắn ở trong tộc thì không cần phải lo lắng cho tiền đồ của hắn, mà hiện tại địa vị của Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trong tộc cũng rất xấu hổ, Phích Lịch đường do Trưởng Tôn Hành Thao chấp chưởng, những năm gần đây Trưởng Tôn Hành Thao chưa làm cho Trưởng Tôn thị phục hưng nhưng cũng không có tình huống đặc thù, Vô Kỵ cũng không có khả năng tranh đoạt Phích Lịch đường với hắn.
Ngôn Khánh nở nụ cười không nói gì.
Hắn nghĩ nghĩ lấy ra một trang giấy viết xuống danh tự của Trưởng Tôn Vô Kỵ đằng sau là tên của Thẩm Quang, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng Trịnh Đại Bưu, Liễu Hanh, Lương Lão Thực một chuỗi tên.
Rồi sau đó hắn cầm lấy tờ giấy kia đưa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Vô Kỵ sau khi trang giấy này được viết ta với ngươi đã ở cùng một đạo tuyến rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mày rậm nhảy lên mà bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ hiện tại chúng ta không phải ở trên cùng một đạo tuyến sao?
Đúng thế có lẽ từ khi Lý Ngôn Khánh đi vào trong Phích Lịch đường bái Trưởng Tôn Thịnh là thầy thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã biến đổi vận mệnh long trời lở đất, liên hệ chặt chẽ với Lý Ngôn Khánh, mà đâu chỉ một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ, Thẩm Quang, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Tạ Ánh Đăng còn có Tiết Thu, Từ Thế Tích, Bùi Hành Nghiễm những người này không phải vô tình sinh cải biến sao?
Mãi đến lúc này Lý Ngôn Khánh có thể tự hào nói: Hắn chính là một com bướm gây chấn động cả Thái Bình Dương.
(ý nói một con bươm bướm đập ở nơi này có thể gây một cơn bão ở một nơi khác)
Đêm đã khuya, Lý Ngôn Khánh tựa vào cửa hiên nhìn ánh sáng trên trời cao tinh không, miệng tự thì thào.
Vũ Đức năm thứ ba đầu tháng hai, Tần vương Lý Thế Dân suất bộ trở về Quan Trung.
Cùng tháng tả kiêu vệ đại tướng quân Khuất Đột Thông đến Lạc Dương đảm nhiệm chức vụ Đô Kỳ Đạo Đại Hành Thai, Hà Nam thái thú, ngũ châu đại đô đốc.
Ánh mặt trời bình minh chiếu xuống Lạc Dương.
Lý Ngôn Khánh ở trong phủ bày ra hương án nghênh đón thánh chỉ.
- Hà Nam vương Lý Ngôn Khánh thiên tư thông minh, trầm ổn giỏi giang, làm tôn thất mẫu mực, đảm nhiệm chức vụ Thiếu Khanh Tông Chính Tự, trong vòng mười lăm ngày trở về Trường An.
Người truyền ý chỉ vẫn là Đậu Uy.
Trước đây hắn phục mệnh tiến về Củng huyện truyền chỉ không ngờ Lý Ngôn Khánh biết được tin Lý Hiếu Cơ chết đã suất lĩnh Vạn Thắng quân vụng trộm tiến về Lạc Dương dẫn tới biến cố.
Hiện tại Lý Thế Dân đã trở về Trường An hai tháng.
Mà thánh chỉ cũng theo Khuất Đột Thông mà tới.