Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Vậy làm sao cho hắn cúi đầu?
- Mệnh cho Lưu Hắc Các suất bộ, hướng về phía sáu mươi dặm của Đông Đô, Vương Thế Sung dĩ nhiên sẽ như chim sợ cành cong.
Sáu mươi dặm, đúng là chỗ vị trí của Thạch Lâm sơn, khoảng cách với cựu thành Lạc Dương chỉ có năm mươi dặm, có thể một ngày một đêm binh lâm Đông Đô.
Lý Ngôn Khánh rất rõ, lần này Lý Uyên xuất binh có ý đồ trấn nhiếp.
Cho dù Lý Ngôn Khánh binh lâm Đông Đô, Lý Uyên cũng không dễ dàng khai chiến với Vương Thế Sung, một khi khai chiến, không tới một năm nửa năm thì đừng mơ tưởng đánh chiếm Đông Đô.
Lý Uyên chưa vững ở Quan Trung, hắn tuyệt không mạo hiểm.
Cho nên mục đích của Lý Ngôn Khánh chính là bức Vương Thế Sung cúi đầu trước binh mã Quan Trung.
Đỗ Như Hối cười nói:
- Lang quân có lo lắng Vương Thế Sung tính sổ không?
Ngôn Khánh khẽ giật mình, gật đầu nói:
- Đích thật là có lo lắng, dù sao Thế Sung hiện tại cũng dùng thiên tử bắt ta nghe theo, dưới đại nghĩa, hắn chiếm thượng phong.
Hắn ở sông Lạc giao phong với chúng ta, chúng ta rất khó giữ vững vị trí, huống chi bên ngoài Huỳnh Dương còn có một Lý Mật nhìn chằm chằm, hắn trước đây tuy cúi đầu nhường ba trấn nhưng trong lòng chưa chắc sẽ nhận thua. Ta cùng với Vương Thế Sung giao thủ, hắn nhất định sẽ mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng.
- Đã như vậy thì cũng kéo Lý Mật cùng vào.
- Kéo thế nào?
Lý Ngôn Khánh có hứng thú, hào khí bừng bừng mà hỏi.
Đỗ Như Hối cất tiếng nói:
- Vừa rồi lúc ở ngoài thành, ta đã bẩm báo, nói rằng đã bắt sống Du Kích lang tướng Khâu Hoài Nghĩa, chẳng lẽ lang quân không có liên tưởng gì sao?
- Khâu Hoài Nghĩa?
Lý Ngôn Khánh gãi đầu:
- Tên này rất quen tai, nhưng ta không nhớ được hắn là ai.
- Người này rất nổi danh sao?
Đỗ Như Hối cười cười:
- Hắn ngược lại không có danh khí gì nhưng đối với lang quân mà nói vô cùng quan trọng.
- Người này đối với Lý Mật mà nói có thể là hận thấu xương, lang quân quên lúc ban đầu ở Hắc Thạch quan đã trách cứ Lý Mật thế nào sao? Lang quân chẳng lẽ quên Khâu Quân Minh năm đó?
Lý Ngôn Khánh nghe được liền kinh ngạc há to mồm:
- Ý của huynh là, Khâu Hoài Nghĩa chính là người năm đó bán đứng Khâu Quân Minh, khiến cho Lý Mật tan cửa nát nhà, Khâu Hoài Nghĩa?
- Đúng thế.
Đỗ Như Hối hắc hắc cười lạnh:
- Trước kia lang quân mắng cho hắn hết mặt mũi, hắn há có thể không nghĩ cách vãn hồi thanh danh?
Ngôn Khánh nghe được lập tức cười cười.
Vương Thế Sung lúc này đang đứng ở trên đại điện, trên khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn.
Mặt đỏ bừng, chòm râu quăn lại, mũi không ngừng thở phì phò, hai tay nắm thành nắm đấm, dốc toàn lực mới có thể kìm chế sự run rẩy.
- Lý tặc lấn ta quá đáng.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang quanh đại điện, thần tử hai bên nguyên một đám câm như hến, không ai lên tiếng, tên Vương Thế Sung vốn thô lỗ này không ngờ lại dám chửi ầm trên đại điện không có chút hình tượng quan to triều đình chút nào.
Tuy nhiên cũng khó trách được Vương Thế Sung tức giận như vậy.
Hắn tức giận, bởi vì trong lòng hắn cũng tràn đầy sợ hãi, binh mã Quan Trung hiện tại đã tới trước thành trì, Dương Công Khanh mới tới Kim Đoán thành còn chưa kpj chỉnh đốn binh mã thì đã bị Lý Thế Dân suất bộ dưới thành trì cùng với Lý Kiến Thành giáp công, Vương Huyền Ứng vốn có ý định đóng cửa không chiến chờ viện quân của Dương Công Khanh tới, không ngờ Nghi Dương chợt bị binh mã Quan Trung vây khốn, hắn không cách nào ngồi yên, phái binh cứu viện, nhưng ở trên đường đã bị Lý Thế Dân phục kích.
Binh lính của Lý Kiến Thành lẫn vào bại binh đi vào trong thành trì.
Đêm đó cửa thành bốn phía cháy rực, Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành cả hai đều đồng thời xuất kích, Vương Huyền Ứng bỏ chạy, cùng với binh mã của Dương Công Khanh tụ hợp, dựa núi hạ trại mới có thể ổn định trận tuyến.
Vương Huyền Ứng bị bại thật quá nhanh.
Nhanh đến mức Vương Thế Sung không kịp bày ra cử động tương thích.
Đang lúc Vương Thế Sung cùng với binh mã Quan Trung sứt đầu mẻ trán với nhau thì Lý Ngôn Khánh đã thừa dịp bão tuyến mà cưỡng ép tiến tới sáu mươi dặm, đóng quân ở phía dưới núi Thạch Lâm, cách Đông Đô chưa tới trăm dặm, trong vòng từ sáng tới chiều có thể đưa binh tới Lạc Dương.
Vương Thế Sung nghe được tin túc này thì kinh hãi.
Lý Ngôn Khánh thật sự quá vô sỉ rồi, lao tử đang đối kháng với quân Quan Trung, ngươi lại cướp Yển Sư của ta, còn muốn đánh Đông Đô sao?
- Lập tức điểm binh, ta muốn cùng với tên Lý gia nhi kia ở Thạch Lâm sơn tử chiến.
Vương Thế Sung tức giận khản giọng gầm rú.
Nhưng văn võ ở trên đại điện không một người đứng ra nhận lệnh, bọn họ hiện tại đối phó không phải là Lý Mật mà là Lý Ngôn Khánh, những người này đối với Ngôn Khánh không hề hiểu rõ.
Chớ luận là Đoạn Đạt hay Dã Cương, Hoàng Đào Thụ đều là những tướng lãnh ở Lạc Dương, bọn họ đối với Lý Ngôn Khánh đều biết Lý Ngôn Khánh có ý nghĩa với người Lạc Dương thế nào.
Lý Ngôn Khánh chính là đệ tử của đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh khai mở nhà Tùy, Ngư Câu La đối với hắn cũng có ơn thụ nghệ.
Không chỉ như vậy, những nguyên lão nhà tùy như Dương Tố, Cao Dĩnh Hạ Nhược Bật ai cũng tán thưởng có danh vọng rất cao.
- Các ngươi bình thường liều lĩnh thế nào, tại sao hôm nay một lời cũng không thốt ra được, các ngươi không muốn ứng chiến sao?
Vương Thế Sung đợi cả buổi không thấy người nào đứng ra liền tức giận nói.
Hữu Giam Môn đại tướng quân Bùi Nhân Cơ đứng ở một bên, khóe miệng nở ra nụ cười trào phúng, trong lòng vô cùng vui vẻ, bởi vì nguyên một đám ô hợp đều bị danh tiếng ái tế của hắn áp chế, bị dọa cho bể mật, thật là một chuyện thú vị.
Tuy nhiên hắn không tiến ra mà đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
Vương Thế Sung cả giận nói:
- Các ngươi không muốn đi thì ta đi, ta cũng không tin tên Lý Ngôn Khánh kia có ba đầu sáu tay.
- Vương phó xạ, nghĩ lại đã.
- Đúng thế, Vương phó xạ, Lý Ngôn Khánh tuổi tặc mặc dù nhỏ nhưng chiến công không hề ít, hắn xảo trá vô cùng, quỷ kế đa đoan phó xạ hiện tại là phụ thần của bệ hạ, nhận lấy an nguy của Đông Đô, không thể mạo muội xuất kích, nếu không thì chính hợp ý của Lý Ngôn Khánh.
Kỳ thật lời nói vừa ra tới miệng Vương Thế Sung đã cảm thấy hối hận.