- Cuộc đời ta có ba chuyện đắc ý, thứ nhất là bắn tên xa hơn Trưởng Tôn Thịnh, thứ hai là ở trên chiến trường đánh nhau hung hãn hơn so với Hạ Nhược Bật. Ha ha kỳ thật hai chuyện này ta chỉ an ủi mình thôi, ta khí lực mạnh hơn Trưởng Tôn Thịnh, có tới năm thạch cường cung, bắn dĩ nhiên là phải xa hơn hắn nhưng nếu như ở trên chiến trường, Trưởng Tôn Thịnh dùng mười ba mũi tên liên châu thì dĩ nhiên lấy tính mạng ta dễ như trở bàn tay. Về phần chiến trường... Sử Vạn Tuế cũng tốt, Hạ Nhược Bật cũng tốt, thân kinh bách chiến, nếu đấu thì ta không lại họ.
Ngư Câu La đối với chính mình nhận thức rất rõ.
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi thêm vài phần hảo cảm với hắn, lão nhân này tuy lỗ mãng nhưng không phải không nói đạo lý.
Tính cách ngay thẳng này khó mà có được.
- Nhưng chuyện ta đắc ý nhất chính là dùng giáo.
Trước kia Vũ Văn Thành Đô làm đồ đệ của ta, ta vốn muốn đem một thân võ nghệ truyền thụ cho nó... nào biết được tên tiểu tử kia so với ta lúc nhỏ thì khí lực còn mạnh hơn, lại không thích dùng giáo, nên chọn cây Phượng Sí Lưu Kim Thang, tuy rằng khó sử dụng nhưng lại phù hợp với hắn.
Cho nên sử giáo, thứ mà ta đắc ý nhất đến nay chưa có truyền nhân.
Ngư Câu La nói đến đây đôi mắt chợt trừng lên.
- Tiểu tử, ngươi cũng không nên hiểu sai ý của ta, ta sẽ không thu ngươi làm khẩu vị, so sánh với ngươi ta coi trọng Mạch Tử hơn.
Nhưng mà Trưởng Tôn Thịnh đã nói vậy, một thân võ nghệ của ngươi cũng không kém, hình như cũng đã luyện qua việc dùng giáo, trụ cột rất sâu.
Tên Mạch Tử kia không thích học giáo, ta cũng không muốn để cho bổn sự này thất truyền, cho nên thuận tiện cho oa nhi ngươi.
Tuy nhiên ta nói cho ngươi rõ: Ta dạy cho ngươi dùng giáo nhưng chỉ trong vòng một tháng thời gian thôi, lão tử công vụ bề bộn ở Longn Sơn quận, không thể kiên nhẫn ở hoang sơn dã lĩnh này lâu được, toàn bộ xem vận khí của ngươi, xem như ta đã hoàn thành tâm nguyện của Trưởng Tôn Thịnh.
Trong một tháng có thể học được bao nhiêu, thật khó nói rõ.
Dựa theo Ngư Câu La nói thì người có ngộ tính có trụ cột mười ngày có thể nhập môn, nhưng nếu như không đủ ngộ tính thì cho dù cả đời cũng không thể thay đổi được.
Sử giáo đầu tiên là phải có yêu cầu với thân thể nhất định.
Nếu như vóc dáng quá cao, ngồi lên trên lưng ngựa múa giáo thì không thể nào đem giáo cầm ngắn lại, bình thường có những khi cần phải kéo cây giáo từ một trượng tám đến hai trượng chỉ còn bốn mét.
Nếu như thân thể thấp, cánh tay ngắn thì làm sao có thể múa giáo?
Tiếp theo là vấn đề khí lực.
Chỉ nguyên giáo bình thường cũng tới bón mươi đến năm mươi cân người không có khí lực làm sao mà sử dụng được? Giống như mã giáo của Ngư Câu La, nặng tới chín mươi tám cân, Trịnh Ngôn Khánh thử múa hai ba cái đã thở hồng hộc.
Cách nắm giáo của Ngư Câu La cũng không giống bình thường, kẹo ở dưới nách
Dựa theo Ngư Câu La nói đây chính là một khí thế.
Bình thường phương pháp nắm giáo là nắm cách hai thước, Ngư Câu La lại không cho là như vậy hắn nói làm vậy sẽ không cách nào khiến cho giáo lực phát huy tới mức hoàn mỹ, giáo tương đối dài, bất lợi khi giao thủ.
Cho nên Ngư Câu La kiên định cách cầm giáo ngay chính giữa.
Bởi vậy những động tác như đâm, quét, chém, bổ đều tạo nên uy lực lớn.
Đương nhiên cầm giáo ở giữa có một vấn đề là phải dụng lực lớn hơn gấp bội.
Điều này đã phức tạp lúc luyện tập càng thêm phức tạp.
Trịnh Ngôn Khánh mỗi ngày được Ngư Câu La chỉ điểm luyện khí, tối tối múa giáo, bao nhiêu vất vả chỉ có hắn là hiểu rõ nhất.
Cầm giáo không dễ dàng không tốt có khi còn tự làm mình bị thương.
Chỉ cần nhìn vào mặt mũi Trịnh Ngôn Khánh ngày nào cũng bị bầm dập là đủ biết hắn phải khổ sở đến thế nào, cho nên Trưởng Tôn Vô Cấu, Bùi Thúy Vân đều không nhìn Ngư Câu La bằng con mắt tốt, tuy nhiên Ngư Câu La không thèm để ý, ngày hôm sau bắt đầu thao luyện Trịnh Ngôn Khánh.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Ngôn Khánh dần dẫn cũng tìm thấy bí quyết sử dụng giáo.
Trời xế chiều, Ngư Câu La chỉ điểm Trịnh Ngôn Khánh dùng giáo, bỗng nhiên lắc lắc đầu.
Trịnh Ngôn Khánh hơi sợ hãi không biết mình đã làm gì sai.
- Không đúng nhắc tới chiêu số ngươi không có gì sai, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi thiếu thiếu thứ gì đó.
Ngôn Khánh ngạc nhiên hỏi:
- Ngư trụ quốc, tiểu tử thiếu điều gì?
Ngư Câu La để cho Trịnh Ngôn Khánh cầm đứng thanh giáo lên, dạo vòng quanh Trịnh Ngôn Khánh một vòng rồi nói:
- Ta biết rõ ngươi thiếu cái gì.
- Cái gì vậy?
- Uy hiếp.
Ngư Câu La nói:
- Oa nhi ngươi chỗ nào cũng tốt bất kể là thân cao hay là lực lượng, sử giáo vô cùng phù hợp, nhưng ngươi lại quá mức thanh tú.
- Sao?
- Ngươi nhìn xem tướng mạo ta uy vũ gầm lên có thể khiến người ta sợ hãi.
Ngư Câu La hơi tự đắc mà vuốt chòm râu:
- Oa nhi Thành Đô của ta cũng tương tự như ngươi, cao lớn khí lực nhiều, thêm vào dùng binh khí đặc biệt cho nên ở trên trận có thể khiến người ta sợ hãi, còn người thì nhìn giống như là con gái vậy, nhìn thấy ngươi người ta căn bản không thể thấy sợ hãi. Tình huống này của ngươi cũng giống như Cao Trường Cung thời bắc tề.
Tên kia cũng thanh tú cho ngươi, cho nên mỗi khi lâm chiến đều mang theo một cái mặt nạ.
- Oa nhi, ngươi tìm một cái mặt nạ mang theo như vậy sau này khi lên chiến trường sẽ có thêm vài phần khí thế.
- Hoành giáo, ngạo như gia?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng thầm nghĩ chuyện này muốn làm được cũng là rất khó.
Ngư Câu La có thể hoành giáo ngạo như gia, Trưởng Tôn Thịnh cũng có thể làm như vậy, rất nhiều đại tướng cũng có thể làm như vậy.
- Đúng rồi.
Ngư Câu La đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gọi người hầu cận theo hắn lên núi rồi nói:
- Đem bọc hành lý của ta mang tới đây.
Người hầu cận kia lập tức đáp ứng rồi rời đi, sau khi về hắn mang theo một cái túi Nang, đưa tới tay của Ngư Câu La.
Ngư Câu La mở túi nang ra, bắt đầu lấy một vật trong đó ra rồi quát lớn:
- Tìm được rồi.
- Việt Tung mọi rợ thích mang thứ này, tao ở Dương Sơn Trấn đã lấy được chiến lợi phẩm này từ một tên tiểu đô lão, vốn đã đem cái mặt nạ làm bằng vàng ròng dâng lên bệ hạ cho nên chỉ để lại một cái mặt nạ bằng bạc.
Hắn đưa mặt nạ cho Ngôn Khánh:
- Ngươi thử đeo vào xem.