Xuất phát từ tình yêu mến huynh đệ hắn hi vọng Lý Thế Dân có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần vất vả chiến sự nữa.
Danh tướng Lý Đường có rất nhiều cũng không cần để cho Lý Thế Dân tiếp tục xuất chinh những người khác không nói Lý Huyền Phách cũng là một viên đại tướng.
Từ khi Lý Đường khởi binh cho tới nay Lý Huyền Phách cũng tham gia vô số đại chiến.
Đặc biệt là cuộc chiến với Lương Sư Đô Lý Huyền Phách chẳng những hung mãnh đoạt được Sóc Châu thậm chí trong mấy lần xung đột với Đột Quyết cũng không rơi vào thế hạ phong, ngoài ra còn có Lý Ngôn Khánh uy danh hiển hách cần gì mệt nhọc Lý Thế Dân xuất chiến?
Lý Uyên mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng có thể nhìn thấy hắn dao động.
Dưới tình huống này Lý Thế Dân cần phải lôi kéo nhiều người giúp đỡ hơn .
Có lẽ hắn và Lý Ngôn Khánh không cách nào hòa thuận được bởi vì nếu như cùng với Lý Ngôn Khánh giao tình mật thiết thì sẽ khiến cho Thiên Sách phủ chia năm xẻ bảy.
Kết quả đó hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Tuy nhiên Lý Huyền Phách lại không băn khoăn như vậy.
Năm đó Ngôn Khánh cứu mạng Lý Huyền Phách, song phương vẫn là thân thích, Lý Huyền Phách ra mặt người của Thiên Sách phủ cũng không có ý kiến gì, hơn nữa Lý Huyền Phách tuy thân với Lý Thế Dân thậm chí là một thành viên Thiên Sách phủ nhưng ở trình độ nào đó hắn vẫn là một chi độc lập.
Hiện tại Lý Thế Dân để Lý Huyền Phách ra mặt tiếp xúc với Lý Ngôn Khánh là hợp lý nhất.
Lý Huyền Phách mỉm cười:
- Đây có gì là đại sự, ha ha cho dù nhị ca không nói thì sáng mai đệ cũng định tới bái phỏng Lý vương huynh một chuyến.
Vương Thông cùng với Lý Tịnh nhìn nhau khẽ gật đầu.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm Lý Huyền Phách đứng dậy cáo từ.
Hắn có một thói quen ngủ sớm, không thức đêm, trong những đứa con của Lý Uyên thì Lý Huyền Phách đúng là vô vị không có tật xấu nào.
Có thể vì nguyên nhân trước kia mà tính tình Lý Huyền Phách trở nên trầm tĩnh.
Hắn rất thích xem sách thích luyện võ thậm chí Lý Uyên ban thưởng Vạn Xuân điện cho hắn hắn cũng rất ít khi ở lại cung thành .
Đẫ lâu rồi Lý Huyền Phách ở tại quân doanh.
Sau khi trở lại Trường An hắn vâng mệnh khống chế cấm quân Bắc Nha cũng không cải biến thói quen này.
Đối với chuyện này Lý Uyên cũng rất đau đầu.
Con trai của mình rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
- Triệu vương tính tình xem ra quá lạnh lẽo rồi.
Lý Huyền Phách sau khi rời khỏi Lý Tịnh đột nhiên nói.
Lý Thế Dân khẽ giật mình rồi thở dài nói:
- Tam lang nhiều bệnh, cùng mẫu hậu thân nhất.
- Từ khi mẫu hậu mất tam lang biến thành dáng vẻ như vậy.
- Nếu như có thời gian điện hạ vẫn nên trông nom Triệu vương một chút.
Lý Tịnh đem hai chữ trông nom nhấn mạnh khiến cho Lý Thế Dân ngạc nhiên, hắn nhìn Lý Tịnh sau đó lại nhìn Vương Thông.
Vương Thông cúi đầu tựa hồ như đã ngủ rồi vậy.
Lý Thế Dân trong lòng khẽ chuyển động rồi nói:
- Cô nhớ kỹ rồi.
Đêm đã khuya Lý Tịnh cùng với Vương Thông đã sớm rời khỏi.
Lý Thế Dân ngồi ở trong thư phòng lật bản Tam Quốc Diễn Nghĩa kia ra nhưng không biết tâm tư đã đến nơi nào.
Một mỹ nhân cung trang đi vào trong thư phòng.
Lý Thế Dân giống như không cảm giác được chỉ ngơ ngác sững sờ.
Ở trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, đúng lúc này hắn mới ngẩng đầu lên thì thấy mỹ nhân cung trang kia đã điểm thêm nến.
- Tú Tú, nàng còn chưa đi ngủ sao?
Mỹ nhân cung trang này đúng là thê tử của Lý Thế Dân, Ôn vương phi.
Ôn vương phi nói:
- Thiếp đi ngang qua đây thấy đèn vẫn sáng cho nên tới thăm.
- À ta vừa rồi đọc sách tới mức mê mẩn, ha ha Dưỡng Chân này viết Tam Quốc Diễn Nghĩa càng đọc càng có tư vị.
Ôn vương phi cũng không nói chuyện cười tủm tỉm nhìn Lý Thế Dân.
Nàng xuất thân nhà đại nho, tính tình mềm mại, cùng với Lý Thế Dân hiểu nhau nhiều năm.
Từ lúc Lý Uyên đảm nhiệm chức Lâu Phiền thái thú Ôn vương phi cùng với Lý Thế Dân đã quen biết nhau, năm đó Lý Thế Dân mới tám tuổi mà Ôn vương phi hơn hắn hai tuổi.
Lý Thế Dân nói:
-Nàng nhìn ta làm gì vậy?
- Tần vương, chàng xem sách ngược rồi.
- A.
Lý Thế Dân sững sờ cúi đầu nhìn lại mới phát hiện hắn cầm ngược sách.
Hắn cười khổ một tiếng rồi khẽ nói:
- Để Tú Tú chê cười rồi, vừa rồi ta nghĩ đến nhập thần rồi.
- Có quan hệ tới Hà Nam vương sao?
- Đúng thế.
Sau đó Lý Thế Dân lắc đầu liên tục:
- Kỳ thật ta với Dưỡng Chân cũng không có mâu thuẫn quá lớn.
Lúc trước ta thu nhận Uất Trì cũng biết Dưỡng Chân mất hứng nhưng không ngờ phản ứng của hắn lại kịch liệt như vây.
Hắn hiện tại so với người mà ta năm đó quen biết ở Củng huyện có vẻ khác nhau, trong ấn tượng của ta Dưỡng Chân tính tình không cứng rắn mạnh mẽ như vậy, nháy mắt mấy năm trôi qua hắn đã giống
- Khi đó chàng có nghĩ sẽ bất hòa với Dưỡng Chân?
- Cái này...
- Hẳn là chàng đã đoán trước.
Ôn vương phi ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Dân rồi khẽ nói:
- Nếu bây giờ là mấy năm trước chàng sẽ bỏ qua Uất Trì Kính Đức sao?
Lý Thế Dân trầm mặc.
Lúc thiếu niên hắn không phải có tính tình ân oán rõ ràng sao?
Ôn vương phi nói:
- Điện hạ điện hạ và hà Nam vương không còn là thiếu niên năm đó nữa chớ luận thân phận hay địa vị cái nào cũng khác nhau, nhớ khi đó chàng cùng với thái tử thân mật thế nào thậm chí còn có chút ngưỡng mộ nhưng bây giờ thì sao?
- Có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, suy nghĩ tiếp cũng không được gì.
Lý Thế Dân gật đầu nhịn không được thò tay ra ôm lấy Ôn vương phi vào trong ngực.
- Đúng rồi hôm nay Lý Tịnh có nói rằng ta nên lưu ý tới tam lang.
- Sao?
Trong lời nói của Dược Sư thì hình như có ý rằng tâm tư của tam lang hơi âm trầm, kỳ thật ta cũng biết ẩn tình bên trong.
Mẫu hậu đi rồi hắn đối với chuyện phụ vương nạp thiếp trong lòng thủy chung vẫn có bất mãn, có thể đây là thói quen của phụ hoàng nhưng ta suy nghĩ nên làm sao để tam lang thoải mái
Ôn vương phi trầm mặc.
Nàng có thể bình luận Lý Ngôn Khánh, có thể phê bình Lý Thế Dân.
Nhưng nếu liên lụy tới Lý Uyên thì nàng không mở miệng được.
Dù sao Lý Uyên cũng là hoàng đế thuở nhỏ nàng đọc đủ thi thư biết rằng nữ nhân có gì có thể nói có gì không thể nói.