- Hiện tại Lạc Dương chiến tướng chỉ có ba người là Đoạn Đạt, Bùi Nhân Cơ thì trấn thủ Lạc Dương, Việt vương Dương Đồng không tìm được người thích hợp. Mà Độc Cô Vũ tuy phù hợp nhưng dù sao cũng là mới tới Lạc Dương, trước đây đã có vết xe đổ của Bàng Ngọc Hoắc Thế Cử cho nên Vương Thế Sung cũng e ngại.
- Nhưng nếu Độc Cô Vũ sau này quen thuộc thì thế nào?
Ở trong xe có một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi hiếu kỳ tiến tới hỏi.
- Quân Ngan muốn khảo thí ta sao?
- À, tiểu nhân không dám.
Nam tử này chính là người bị Tiết Thu chiêu hàng, đầu nhập dưới trướng Lý Ngôn Khánh, thư ký Tổ Quân Ngạn.
Tuy hôm nay hắn đã đổi tên là Tổ Thọ, nhưng lúc bí mật vẫn gọi hắn là Tổ Quân Ngạn, thư ký Tổ Thọ dưới trướng Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ phẩm trật là thất phẩm.
Lý Ngôn Khánh cười to nói:
- Quân Ngạn chớ lo lắng ngươi hỏi câu này là trong lòng đã sớm có đáp án.
- Ha ha chúng ta đây là lén trao đổi mà thôi cũng không cần phải giữ lễ, huống hồ Vương Thế Sung cũng sắp đến mức chó cùng rứt giậu rồi.
Tiết Thu và Tổ Quân Ngạn hai người nhìn nhau sau đó nở ra nụ cười hiểu ý.
Đúng lúc này đoàn xe đột nhiên xóc lên rồi ngừng lại.
- Hắc Các, có tình huống gì vậy?
Người đánh xe là một quân tốt khôi ngô, thể trạng cường trangsn.
Nếu như bộ hạ của Lý Mật ở đây sẽ nhận thức hắn, đây chính là một trong tứ phiêu kỵ của quân Ngõa Cương, Lưu Hắc Các.
Tuy nhiên hiện tại dáng vẻ của Lưu Hắc Các không giống như lúc ở Hắc Thạch quan nữa.
Hôm nay hắn đã là cận vệ Văn Hắc Các của Lý Ngôn Khánh, mà Ngôn Khánh hiện tại là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ phẩm trật tam phẩm.
Ai cũng không ngờ Văn Hắc Các không lâu trước đây lại là phản tặc Lưu Hắc Các chém giết với Lý Ngôn Khánh, Tổ Quân Ngạn trước kia tiến cử với Lý Ngôn Khánh Lưu Hắc Các mặc dù tính tình cao ngạo nhưng đối với Lý Ngôn Khánh rất tâm phục khẩu phục, Ngôn Khánh để hắn hiệu lực trong quân hắn lại không muốn, thà làm đánh xe cho hắn, hộ vệ Lý Ngôn Khánh chứ không muốn làm quan.
- Ta hôm mộ Lý lang quân đã lâu.
- Lý lang quân làm ra một câu thơ sĩ cam phần tử bất công hầu, Hắc Các vô cùng khâm phục, chỉ hận mình nghèo hèn vô duyên làm môn hạ của Lý lang quân sớm hơn, về sau tuy nghe truyện Tam quốc của lang quân ở tửu quán trà lâu nhưng lại vô duyên được ở cạnh nghe sự dạy dỗ.
Hắc Các có ngày hôm nay cũng là nhờ Tam Quốc của Lý lang quân, hiện tại nguyện ở dưới trướng lang quân làm chân đánh xe.
Nghe ra Lưu Hắc Các đối với Lý Ngôn Khánh khâm phục đã từ lâu.
Trước đây hắn chém giết ở trên chiến trận là vì chủ của mình, nay có cơ hội hiệu lực vì Lý Ngôn Khánh mà không làm quan, hắn cũng hi vọng ở cạnh.
Lý Ngôn Khánh cũng không ngờ rằng bộ Tam Quốc năm đó mình làm lại khiến cho rất nhiều hào kiệt dùng đó làm sách vỡ lòng, Lưu Hắc Các đã tỏ vẻ, Ngôn Khánh cũng không cự tuyệt, trên thực tế Lưu Hắc Các đúng là có tài năng, bàn về binh đạo cũng có phần tâm đắc.
Ngôn Khánh vốn định để hắn gia nhập trong quân nhưng nghĩ tới thân phận trước đây của hắn tiết lộ ra ngoài đúng là không tốt.
Chẳng thà lưu lại bên mình cũng có thể che giấu tai mắt của người khác, đợi cơ hội thích hợp cho hắn xuất hiện cũng không phụ một thân bản lãnh.
- Lưu Hắc Các, hôm nay gọi là Văn Hắc Các thấp giọng hồi bẩm:
- Lang quân, phía dưới có trạm gác, đại hắc tử huynh đệ đã đi qua thương lượng.
- Hắc Các ngươi lập tức nói với những người phía trước ta đi Huỳnh Dương có chuyện quan trọng không có thời gian ở lại đây.
- Vâng.
Lưu Hắc Các lập tức lấy từ phía sau ra một cây đại kỳ cắm ở trên xe.
Trong ánh mặt trời, cây cờ màu đen viền ngân tuyến bằng vàng chớp động hào quang.
Hàn Nam tổng trấn, Thảo Bộ Đại Sứ.
Tám chữ vô cùng to đặc biệt bắt mắt, mà ở chính giữa là một chữ Lý đỏ tươi, những người ở trạm gác nhìn thấy liền lập tức cao giọng ứng tiếng, mở ra một thông đạo, trong gió lá cờ bay phấp phới lộ ra khí khái hào hùng.
Ở trong phòng thư ký, Liễu Chu Thần từ từ đem công văn thu thập.
Hắn từ từ rót một chén trà, vừa uống vừa suy tính sự tình.
- Nghe nói buổi chiều Lý lang quân đã tới dây.
Ở ngoài cửa, Liễu Chu Thần vừa đi có hai tên thư ký nói chuyện với nhau.
- Ừ, ta cũng nghe nói, tuy nhiên điện hạ lần này dường như không gặp hắn.
- Ha ha Lý vô địch càng ngày càng lợi hại, ngay cả vương gia chúng ta trước mặt hắn cũng không so sánh được, tuy nhiên chỉ cần vương gia không đem Bán Khuyết hổ phù giao cho hắn thì chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ này của hắn chỉ có danh chứ không có thực, nói là bốn quận 52 huyện nhưng mà binh mã ở Huỳnh Dương huyện mấy ai nghe theo hắn?
- Nhưng mà vương gia làm vậy có tốt không?
- Ta thấy tên Lý vô địch kia dựa vào ba phần văn chương và mấy lần thắng trận nên ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả các hương lão ở Củng huyện cũng kiêng kỵ ba phần, nhắc tới Lý vô địch là nâng hắn lên trời. Tuy nhiên chỉ sợ trong mắt của vương gia thì hắn chỉ là một con cháu của yêm nô mà thôi.
Mấy người này tựa hồ như không để Lý Ngôn Khánh vào trong mắt .
Tên thư ký kia vừa nói năng thống khoái xong chợt có người vỗ vỗ vai của hắn, hắn hoảng sợ quay lại thì lập tức hành lễ.
- Liễu tiên sinh.
Liễu Chu Thần nở ra một nụ cười mỉa mai rồi nói:
- Lý lang quân có tài hoa hay không không tới phiên các ngươi bình luận, hắn là may mắn hay có thực tài cũng không phải các ngươi biết được nhưng ta biết, Vương gia không đưa Bán Khuyến hổ phù cho Lý Ngôn Khánh là e ngại hắn chứ không phải ra oai, các ngươi nên nhớ đây là vương phủ Tuân vương, mỗi lời nói củ các ngươi đều đại biểu cho thể diện của vương gia.
- Chỉ bằng vào những lời nói kia của các ngươi cho dù Lý lang quân không truy cứu thì vương gia cũng muốn lấy cái đầu chó của các ngươi.
Hai tên thư ký hít sâu một hơi, lập tức thay đổi sắc mặt.
Liễu Chu Thần nói:
- Chuột có đường của chuột, rắn có đường của rắn, các ngươi làm tốt chuyện của mình, phải biết rằng họa từ miệng mà ra, các ngươi mà tiếp tục bình luận bậy bạ nữa thì khó có thể sống lâu dài, hãy ngậm miệng lại, chuyên tâm làm việc miễn cho việc bị mất đầu.
- Tiên sinh thứ tội, chúng ta không có ác ý.
- Có ác ý hay không, đến lúc đó không phải do các ngươi giải thích.
Liễu Chu Thần nói xong đi qua bên người hai tên thư ký.