Chỉ là ngữ khí của hắn tuy nghiêm khắc, ánh mắt sâm lãnh nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên, bọn họ có thể nhìn được một chút ẩn tình.
Mặc kệ những người kia là ai nhưng đây không phải là một chuyện xấu.
Mao Tiểu Niệm không để tâm chuyện này nữa mà đám người Hùng Khoát Hải Hám Lăng thì nhớ kỹ sự phân phó của Lý Ngôn Khánh.
Về phần Thẩm Quang, Ngôn Khánh cũng không quan tâm, người này là một người cực kỳ thông minh, biết rõ nên nhớ điều gì nên quên điều gì.
Mùa đông đã tới, sắc trời chuyển thành một mảng trắng bệch.
Tang lễ của Trịnh Thế An đã qua hơn một tháng thế nhưng mà khúc ca mà Ngôn Khánh ngâm tụng trong tang lễ đã được mọi người truyền lưu rộng khắp.
Thi từ bên trong khiến người ta phải cảm khái.
Trong đó cũng có châm chích với thế sự triều chính.
Thi từ truyền tới tận Trác quận.
Vũ Văn Hóa Cập nói:
- Lý Ngôn Khánh tự cao tự ngạo, công kích triều chính, lẽ ra phải tru sát,.
Nhưng Dương Quảng lại cười nói:
- Vũ Văn khanh vẫn nhớ đến chuyện Bùi nương tử tới đất Thục ư?
Một câu nói này đã khiến cho Vũ Văn Hóa Cập đỏ mặt tới tận mang tai, ý này của Dương Quảng rõ ràng là: Ta biết ngươi vẫn còn hận chuyện Bùi nương tử bỏ tới đất thục nhưng đó là việc tư, chuyện này không có gì là công kích triều chính.
Sau đó hắn mỉm cười nói:
- Tên đầy tớ nhỏ cũng biết cuồng ngạo trên núi hoang.
Vũ Văn Hóa Cập mặc dù muốn nói gì đó nhưng Dương Quảng đã đem chuyện này kết luận khiến hắn không dám dây dưa tiếp.
Tuy nhiên trải qua chuyện này, từ kim khẩu của Dương Quảng, danh tự cuồng sinh của Lý Ngôn Khánh cũng nhanh chóng lan truyền.
Lúc trước mọi người gọi hắn là Bán Duyến Quân, Ngỗng công tử mà hôm nay mọi người khi nhắc tới Lý Ngôn Khánh thì đa phần đều mỉm cười gật đầu, bình luận hắn là Cuồng Sinh... Cuồng Sinh chi hào, đã là đại danh của Lý Ngôn Khánh.
Chỉ là ở phía Củng huyện xa xa, Lý Ngôn Khánh vẫn chưa biết mình có một hào danh mới, hiện tại hắn mặc một chiếc áo bào màu trắng, lưu luyến không rời tiễn Bùi Thục Anh lên trên xe ngựa.
Bùi Thế Củ phái người tới Củng huyện, nghiêm khắc trách cứ Bùi Thục Anh.
Ngươi đã đáp ứng ta xuất gia ở trên núi Vương Ốc, trước kia Lý Ngôn Khánh sống chết không rõ, ngươi xuất phát từ lòng trông nom mà ở lại Củng huyện cũng có thể là có lý do, nhưng hiện tại Lý Ngôn Khánh đã trở về gần một năm rồi sao ngươi còn ở Củng huyện, chẳng lẽ là có tâm tư khác? Lời này đủ nghiêm trọng cho nên Bùi Thục Anh lập tức cáo từ Lý Ngôn Khánh.
Vốn trải qua đêm kiều diễm kia xong, Bùi Thục Anh sợ rằng sau này sẽ phạm sai lầm.
Thời Tùy Đường tuy rằng không khí của người hồ truyền tới rất nặng nhưng Bùi Thục Anh cũng là xuất thân danh môn, phải có chừng mực.
Nếu như ở lại không biết sẽ phát sinh chuyện xấu hổ gì, Ngôn Khánh hiện tại đã mười sáu tuổi cũng không còn là tên tiểu tử ngày nào.
Hơn nữa Ngôn Khánh nếu thật sự cầu hoan nàng, nàng có thể từ chối sao?
Bùi Thục Anh càng nghĩ càng thấy nên rời đi.
Thật không ngờ lại có loạn Dương Huyền Cảm, sau đó là Trịnh Thế An mất.
Mặc dù Bùi Thục Anh muốn đi nhất thời cũng không đi được, hiện tại mọi chuyện cần thiết cũng đã xử lý xong cũng là lúc nàng rời khỏi Củng huyện.
Ngôn Khánh đứng ở trên đường nhìn theo bánh xe của Bùi Thục Anh rời đi.
Hắn biết rõ Bùi Thục Anh đi vì sao.
Nhưng có một số việc có thể trốn tránh sao?
Ngôn Khánh lấy hết dũng khí, mệnh cho Thẩm Quang lấy ra một con ngựa, hắn lao theo chiếc xe.
Phượng hề, phượng hề quy cố hương, Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng, Thời vị ngộ hề vô sở tương, Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường, Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường. Hà duyên giao cảnh vi uyên ương Tương hiệt cương hề cộng cao tường.
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tâm sử dư bi.
Tạm dịch:
Chim phượng ơi chim phượng quay về chốn cũ đi thôi, ngao du bốn bể tìm chim hoàng.
Bóng chim không gặp đã lỡ làng, sao không thức tỉnh bước vào nơi thênh thang.
Có cô gái đẹp ở khuê phòng, phòng gần người xa nhói lòng ta.
Sao không kết đôi uyên ương, sao không bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường
Chim hoàng ơi chim hoàng hãy về với ta, để được bay lượn một đời bên nhau
Giao tình sâu nặng tâm hòa hợp, trong đêm biết theo ai bay đi?
Giang hai cánh bay cao bay xa, đừng vì tư niệm ta mà sầu bi
Đây là bài Phượng Cầu Hoàng, Tư Mã Tương Như làm trong thời Tây Hán. Tư Mã Tương Như là người đa tài, văn hay đàn giỏi, tính tình hào hoa phóng lãng nên đã cáo quan ngao du thiên hạ. Đi đến đâu Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để kết giao bằng hữu. Khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như đến dự tiệc nhà Trác Vương Tôn. Nhà họ Trác có người con gái rất đẹp nhỏ tuổi đã góa chồng là Trác Văn Quân rất thích nghe đàn. Tương Như biết được đã gảy khúc “Phượng cầu hoàng” định ghẹo nàng. Văn Quân nghe được tiếng đàn, đem lòng tương tư nên nửa đêm đã bỏ nhà đi cùng Tương Như
( Mọi người có thể nghe bài ca này ở đây http://mp3.zing.vn/bai-hat/Phuong-Ca.../IW6O8IWI.html)
Tiếng ca quanh quẩn trời xanh, Bùi Thục Anh ở trong xe bỗng nhiên cảm thấy vui buồn vô cớ.
Hồi lâu nàng mới nhẹ giọng gắt một cái mắng thầm:
- Cái tên cuồng sinh này, dám yêu điên cuồng...
Phương tâm của nàng trong chốc lát trở nên rối loạn.
Bùi Thục Anh không dám dừng lại, kêu phu xa nhanh chóng thúc ngựa rời đi, càng đi càng nhanh, mà khúc hát của Lý Ngôn Khánh theo mãi một lúc sau mới dừng lại, nhìn cỗ xe từ từ đi xa.
Sau khi trở về Củng huyện trong lòng Lý Ngôn Khánh liền cảm thấy trống trải.
Ở trong nhà thoáng chốc đã thiếu mất hai người hơn nữa còn là hai người thân cận nhất của hắn, Vương Chính sau tang lễ của Trịnh Thế An cũng đã phải rời Củng huyện.
Ông nói phải về nhà.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết Vương Chính không có người nhà.
Tuy nhiên sau khi lão hữu của ông mất xong, tâm tình của ông liền cảm thấy áp lực, hơn nữa Hùng Đại Chuy cũng muốn quay lại Lạc Dương, Vương Chính một thân một mình ở Củng huyện cũng đã không còn ý nghĩa... Vì vậy tang lễ tới ngày thứ ba Vương Chính liền cáo từ rời đi.
Lý Ngôn Khánh bỗng nhiên ngồi ở trong chỗ cũ của Trịnh Thế An ngây ngốc một hồi, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến lại xuất hiện ở lục liễu.
Trong lục liễu hắn nhìn thấy hương khói nhen nhóm, xếp bằng ở trên điện tổ sư mà đầu óc trống rỗng.
Hồi lâu hắn đi ra lục liễu nhìn xem, đi tới trước lương đình, ở đây nổi lên một tầng băng mỏng, trắng như tuyết, bao trùm lên hắn có vài phần lịch sự tao nhã.
Ở bên bờ liễu, bao nhiêu hồng mai tách ra, lộ ra cái vui trên đời.
Hắn dùng sức chà xát khuôn mặt của mình, rồi lại hít sâu một hơi, khàn giọng gầm rú, giống như muốn mượn tiếng gầm này mà đem bao nhiêu uất ức trong lòng tiết ra.
Tiêu hoàng hậu nói, quận trưởng của Huỳnh Dương sẽ mau chóng tới tiếp nhận, còn đòi Lý Ngôn Khánh đáp ứng chuyện kia, Ngôn Khánh ngồi trong lương đình suy nghĩ miên man.
Hắn nhắm mắt lại cố gắng giữ mình cho thật bình tĩnh, Dương Huyền Cảm đã thất bại, kế tiếp là sao? Sông Lạc lần này rung chuyển chỉ sợ cũng mở màn cho một thời đại mới, khi đó mình cũng trở nên tay trắng.
Trong chốc lát lòng hắn trở nên tịch liêu.
Lý Ngôn Khánh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này Mã Tam Bảo tiến tới:
- Công tử, Phòng Tư Mã ở bên ngoài cầu kiến.
Ngôn Khánh không khỏi hơi giật mình, vội vàng để Mã Tam Bảo đi trước dẫn đường.
Vừa đi hắn vừa nghĩ:
- Phòng Huyền Linh lúc này tìm ta là có chuyện gì đây?