Mục lục
Soán Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ thân của Đậu Phụng Tiết tên là Đậu Quỹ, cha của hắn chính là huynh trưởng của Đậu Uy, trước đây Đậu Quỹ một mực ở ba thục làm quan, cho nên Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết kết giao lâu như vậy nhưng chỉ nghe tới tên của hắn chứ chưa từng gặp mặt.

Chỉ là hắn theo con đường khác mà biết được, Đậu Quỹ này tính tình rất cương trực, võ nghệ rất không tầm thường.

Trịnh Ngôn Khánh đem giây cương giao cho người sai vặt rồi cùng Đậu Phụng Tiết tiến vào cửa phủ nhà Đậu gia, vừa đi vào hắn đã hỏi:

- Đậu Phụng Tiết, cha của ngươi không phải làm quan ở ba thục hay sao, tịa sao lần này lại trở về?

Đậu Phụng Tiết hiện ra vẻ ảm đạm trên khuôn mặt:

- Nghe nói lần này thúc tổ nói, phụ thân vì chiến tích khá cao cho nên đã được tăng lên ừ huyện ý làm Tào Duyện quận Tư Dương, về sau chỉ sợ càng thêm khó khăn...

- Vậy ngươi...

- Ta muốn đi với phụ thân, phụ thân nói muốn ta ở lại Lạc Dương, đọc sách tập võ cho tốt, không chịu mang ta đi theo.

Lời nói này mang theo một sự ủy khuất rất nặng.

Nghĩ tới việc Đậu Quỹ mê say công việc điên cuồng chỉ sợ mang theo Đậu Phụng Tiết sẽ làm trễ nải việc công tác của ông ta.

Ngôn Khánh thò tay khẽ kéo Đậu Phụng Tiết một cái, tuy Đậu Phụng Tiết tuổi lớn hơn Ngôn Khánh, nhưng đầu của hắn vẫn thấp hơn Ngôn Khánh.

- Đúng rồi, Ngôn Khánh hôm nay ngươi tìm ta là có chuyện gì?

Trịnh Ngôn Khánh do dự một chút rồi nói:

- Ta thấy người sau giờ ngọ không tới trúc viên cho nên nghĩ ngươi hẳn mắc bệnh nên tới đây thăm.

Đậu Phụng Tiết là một hài tử rất nhạy cảm, lại yếu ớt.

Hắn hiện tại đang không vui, Ngôn Khánh cũng phải cẩn thận dùng từ, mà Đậu Phụng Tiết đối với Ngôn Khánh rất tôn sùng, coi hắn như là huynh trưởng vậy, mà Ngôn Khánh cũng rất ít để ý tới thế giới nội tâm của hắn.

Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh không khỏi hơi áy náy.

Đậu Phụng Tiết cao hứng trở lại mà nói tiếp:

- Vừa vặn cha ta ở trong nhà, ta dẫn ngươi tới gặp một chút, ngươi không biết, phụ thân nghe nói ta thường xuyên tới chỗ ngươi đọc sách thì vô cùng cao hứng, hắn còn nói có cơ hội còn muốn gặp ngươi.

Gặp ta?

Ngôn Khánh gãi gãi đầu thầm kêu khổ trong lòng.

Vốn hắn muốn thông qua Đậu Phụng Tiết tìm Đậu Uy không ngờ bây giờ lại phải gặp Đậu Quỹ....

Nhưng hắn không có biện pháp nào khác, đành phải theo sau Đậu Phụng Tiết đi về phía hậu viện, Đậu gia lão trạch diện tích so với Trịnh phủ còn lớn hơn mấy lần, cũng khó trách Trịnh phủ chỉ là một cái nhà mà thôi, mà Đậu gia lại tới mấy nhà liên hợp lại.

Đông đi thẳng, tây rẽ ngang, Đậu Phụng Tiết dẫn Ngôn Khánh tới trụ sở của nhà mình, ở trong đó có ba cái đình viện, vô cùng tao nãnh, Ngôn Khánh đi vào trong sân nhỏ chỉ thấy có một nam tử tuổi trung niên ngồi ở trong đó.

Một bộ râu đẹp mày rậm mắt to, tướng mạo uy vũ.

- Phụ thân, hắn chính là Ngôn Khánh.

Đậu Phụng Tiết tiến lên, vui vẻ mà giới thiệu.

Ngôn Khánh tức thì bước lên, thi lễ với Đậu Quỹ:

- Tiểu chất chính là Ngôn Khánh, bái kiến Đậu gia bá phụ.

Đậu Quỹ mắt hổ trừng lên, nụ cười của Đậu Phụng Tiết trở nên giảm đi rất nhiều. Hắn nhút nhát e lệ nói lại:

- Phụ thân, đây là Trịnh Ngôn Khánh mà hài nhi đã từng nói.

Đậu Quỹ lúc này mới gật gật đầu, hừ lạnh một tiếng.

Đậu Phụng Tiết giống như là con chuột nhỏ vậy, chạy tới sau lưng của Đậu Quỹ. Trịnh Ngôn Khánh xem vậy thì thở dài, hắn đại khái đã hiểu tại sao Đậu Quỹ lại có tâm tình này... Bởi vì Đậu Quỹ muốn làm cho nghiêm trang, cho nên Đậu Phụng Tiết dù làm bất kỳ chuyện gì, hắn đều lấy ra một đống tật xấu trong đó, làm cho Đậu Phụng Tiết không biết phải làm thế nào.

Đối với hài tử nghiêm khắc cũng không phải sai.

Sai chính là ở phương pháp... Cha mẹ đời sau cũng tương tự như vậy, thường là ưa thích cực đoan, con làm gì cũng chiều theo, hoặc là tình hình như là Đậu Quỹ bây giờ.

Có lẽ Đậu Quỹ rất yêu Đậu Phụng Tiết, nhưng hắn không biểu đạt ra bên ngoài, thể hiện uy nghiêm của phụ thân.

Hắn muốn Đậu Phụng Tiết đạt cao hơn yêu cầu của hắn, nhưng kết quả thì sao?

Từ trong miệng của Đậu Phụng Tiết, Ngôn Khánh biết rằng nó rất yêu phụ thân của hắn, thậm chí rất tôn trọng, nhưng lại không dám thân cận, cho dù có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không dám nói cho Đậu Quỹ biết.

Cặp phụ tử này thật là....

Đậu Quỹ hướng về phía Ngôn Khánh, lộ ra vẻ mặt tươi cười:

- Nghe đại danh của Bán Duyến Quân, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thiếu niên anh hùng, Đậu Quỹ là một kẻ vũ phu, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể cảm ơn cậu đã chiếu cố cho Phụng Tiết nhà ta. Ta ở phía xa, không chiếu cố cho nó được, tính tình của nó lại nhu nhược, không có bằng hữu nào, không ngờ có thể kết giao với Bán Duyến Quân, thật là một chuyện may mắn.

Ngôn Khánh không ngừng khách khí, lại vụng trộm nhìn qua Đậu Phụng Tiết, thấy Đậu Phụng Tiết cúi thấp đầu, vẻ rất ảm đạm.

Đậu Quỹ là một vũ phu, nhưng không có nghĩa là hắn không có ánh mắt, không có suy nghĩ.

Kỳ thật hắn cũng biết Trịnh Ngôn Khánh rất ít đến Đậu phủ, hôm nay đến nhà, chỉ sợ có chuyện, Đậu phủ mọi người không ở lại đây, chỉ có hắn và Đậu Uy ở nhà. Ngôn Khánh không thể nào đến tìm mình, như vậy nhiều khả năng nhất chính là đến tìm Đậu Uy, cho nên Đậu Quỹ hỏi hai câu là đem chuyện nói về Đậu Uy.

- Thúc phụ ta cũng thường xuyên tán dương cậu, ha ha, cậu không đến nhà thăm, ông ấy còn mất hứng đó.

- Đó là nhờ lão đại nhân nâng đỡ.

- Ừ, hôm nay cậu đã đến, nếu thúc phụ không gặp cậu chỉ sợ sẽ mất hứng, như vậy đi, ta mang cậu đi gặp thúc phụ, cả hai đều là những người xuất chúng, so với tên vũ phu ta hẳn là có nhiều chủ đề để nói.

Đậu Phụng Tiết muốn đi theo nhưng lại bị Đậu Quỹ ngăn cản, để cho hắn ở lại đọc sách.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Đậu Phụng Tiết, Trịnh Ngôn Khánh quyết định nói chuyện xong với Đậu Uy hắn sẽ quay lại đàm luận với người bằng hữu này. Hắn hướng về phía Đậu Phụng Tiết nói khẽ:

- Phục Tiết, ngươi ở nhà đọc sách đi, ngày mai tới trúc viện tìm ta, Tế Yêu và Tứ Nhãn cũng đã lớn thêm không ít.

- Ừ, ừ.

Đậu Phụng Tiết liên tục gật đầu.

Ngôn Khánh cùng Đậu Quỹ đi ra trước cửa, hướng về phía chỗ của Đậu Uy mà bước tới.

- Bá phụ, bá phụ không thấy đối xử như vậy với Phụng Tiết quá mức tàn nhẫn sao?

Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng khiến cho Đậu Quỹ khẽ giật mình, ngừng chân nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh.

- Bán Duyên Quân, lời này của cậu là có ý gì?

- Bá phụ có biết Phụng Tiết rất thích bá phụ, cũng rất ỷ lại vào bá phụ.

- Cái này ta đương nhiên biết rõ, đàn ông đại trượng phu, sợ đầu sợ đuôi, thật không ra thể thống gì cả, hắn quá ỷ lại vào ta rồi, thế cho nên thành ra tính tình hiện tại.

Miệng của Đậu Quỹ tràn ngập vẻ rèn sắt rèn thép khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy phản cảm.

- Bá phụ, Phụng Tiết tuổi không lớn lắm, từ nhỏ không ở bên cạnh bá phụ, hắn muốn gì? Chỉ muốn ở cùng một chỗ với bá phụ, đạt được một chút quan tâm từ bá phụ mà thôi. Xin thứ cho tiểu tử vô lễ, tiểu tử cảm thấy bá phụ và Đậu Phụng Tiết có hơi quá phận, hắn đã lớn như vậy nhưng ở cạnh bá phụ được bao nhiêu lâu? Hắn hi vọng phụ thân của mình có thể dạy cho mình võ nghệ, dạy cho hắn biết chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK